Tin vào khoa học, tin vào sinh học.
Ân Vinh Lan tự nhận đã rất cố gắng, làm lơ mấy hiện tượng tạm thời chưa giải thích được. Nhưng đối mặt với sự tồn tại này, trừ khi y mù, bằng không thật sự rất khó lừa mình dối người.
"Sao anh còn chưa quét mã?" Thanh niên híp mắt không vui.
Ân Vinh Lan lắc đầu, môi nhấp nháy hai lần không biết nói cái gì, đến quầy mua hai chai nước rồi rời đi.
Trần Trản tắm nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, ước lượng thời gian người ấy rời đi, vừa đủ cho một cuộc diễm ngộ tình cờ.
Thấy mắt cậu lay động, Ân Vinh Lan liền hiểu ý, giải thích: "Gặp phải... tên ngốc."
Trần Trản cau mày, gọi người ta như thế hơi bất lịch sự, đứng trên lập trường khách quan nói: "Phải tôn trọng nhau chứ."
Ân Vinh Lan gật đầu.
Thời tiết cạnh biển bảo đổi là đổi ngay, dự báo đưa tin trời nắng ráo, bỗng nhiên cơn mưa tí tách ập tới.
Trần Trản ngó qua một nơi khác, Ân Vinh Lan cũng thuận theo nhìn sang, thấy một ông chú trung niên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Quen à?"
Trần Trản lắc đầu: "Nãy giờ ông ta cứ để ý chỗ mình."
Ân Vinh Lan chỉ liếc mắt nhìn cái rồi thôi: "Chắc là cảnh sát."
Trần Trản nhíu mày.
Ân Vinh Lan: "Sau khi An Lãnh chết không phải cảnh sát có bảo tạm thời không nên rời thành phố à?"
Trần Trản nghĩ một hồi, hình như còn có chuyện này thật.
"Theo ra tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286691/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.