Nếu Trần Trản biết ý nghĩ này của Ân Vinh Lan nhất định sẽ hờ hững nói: Đừng vội, mọi người rồi sẽ có đất diễn. Lúc này nam nữ chính cũng vừa quay xong, khi nữ chính đi ngang qua Trần Trản có hơi dừng lại, nhìn laptop cậu đặt trên đầu gối, mỉm cười mở lời: "Nếu có tài năng sáng tác thì sao lại phải lãng phí thời gian đi đóng phim làm gì chứ?" Từng câu từng chữ đều đang oán hận cậu cướp đi vai diễn vốn có khả năng thuộc về bạn trai cô ta. Tầm mắt đảo qua Ân Vinh Lan, thật ra cũng muốn nói hai câu nhưng nghĩ đến việc người này dùng tiền để vào đoàn phim nên thôi, ngược lại còn giả vờ tươi cười thân thiện. Làm như lời vừa nói với Trần Trản chẳng qua chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau mà thôi. Đợi cô ta đi xa một chút, Trần Trản nháy mắt: "Anh nói xem đây là ngây thơ, độc ác hay là ngu xuẩn?" Trên mặt một đằng trong lòng một nẻo là chuyện rất thường gặp trong giới giải trí, có điều đa số mọi người đều sẽ giữ lại cho mình một đường lui, không ai chọn cách công khai gây bất hòa. "Kiếm được một hợp đồng lớn," Ân Vinh Lan lạnh nhạt nói: "Còn tưởng rằng chim sẻ sẽ bay lên được đầu cành sao." Trần Trản nhướn mày: "Anh mới vào đoàn làm phim chưa được bao lâu mà cũng biết cô ta mới nhận được một hợp đồng lớn à." Lúc nói câu này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vì nữ chính chiếm được món hời nên không nhịn được đi khoe khoang khắp nơi. Ân Vinh Lan cũng không biểu hiện gì bất thường, bình tĩnh đổi đề tài: "Thế sự thất thường, sướng quá hóa khổ, hy vọng sau này cô ta vẫn có thể tiếp tục đắc ý như thế." Trần Trản cười nói: "Trong lời này có thâm ý." Ân Vinh Lan bình thản nói: "Thấy bất bình cho cậu thôi." Trần Trản không để ý vung vung tay: "Trò hay còn ở phía sau." Chuyện làm đại ngôn chắc chắn không đơn giản như vậy, nghe nói nữ chính bay suốt đêm đến thành phố nào đó để ký hợp đồng nhưng đến giờ phía bên kia vẫn chưa có tuyên truyền gì trên trang web chính thức. Team ekip thương mại của cô ta cũng không gấp, đã tìm người lên sẵn kịch bản, chỉ cần chờ đến lúc phim phát sóng thì sẽ thực hiện một cuộc tuyên truyền lớn làm dậy sóng dư luận. Lấy điện thoại ra trả lời vài bình luận sau đó lên Weibo xem qua một lượt. Gần đây giới giải trí liên tục có drama, nào là vị ảnh hậu nào đó bị phát hiện đang lén yêu đương với diễn viên cùng đoàn phim, nào là nam ngôi sao trẻ đang hot nào đó hai chân đạp nhiều thuyền... Vì thế mà chương mới cập nhật của Trần Trản tuy thú vị nhưng lần này không lên được hot search. Nhìn Weibo của mình là một mảng gió êm biển lặng, Trần Trản chắc chắn Lâm Trì Ngang khi biết sẽ thấy vô cùng vui mừng. Buổi chiều lại có cảnh quay, liên tục phải nghe hai chữ đại ca do Ân Vinh Lan gọi khiến cho cơ mặt Trần Trản lúc quay xong xém nữa lên cơn co giật. Diễn xong Ân Vinh Lan còn đùa giỡn gọi thêm một tiếng đại ca, Trần Trản đang muốn cười nhưng lại chua xót nhận ra rằng sau khi nín cười cả một buổi chiều thì cơ mặt đã cứng đờ, không cười được nữa. Chỉ có thể ngồi một chỗ xoa xoa mat-xa mặt. Ý muốn trả thù rục rịch ngoi dậy, hơi mất tự nhiên nhìn Ân Vinh Lan vừa tới xin lỗi nhếch miệng cười gọi: "Ca ca ơi~" Chỉ cần đúng hai chữ kết hợp với cách gọi nũng nịu, e là đủ để khiến người bình thường nghe thấy sến đến mức nổi hết cả da gà. Tuy nhiên Ân Vinh Quang chỉ im lặng một lúc sau đó bình thản gật đầu xem như là đáp lại tiếng gọi này. Công kích vô hiệu lực, Trần Trản hơi bĩu môi, vùi đầu xem kịch bản. Nhìn chăm chú người này vài giây, Ân Vinh Lan khe khẽ thở dài. Theo như lời khuyên của cấp dưới, nếu đã là bạn bè vậy thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng đối mặt với Trần Trản anh chỉ cảm thấy một thân tài sức của mình đều không có chỗ để dùng. Dường như chỉ cần là cậu muốn thì dù cuộc sống có khó khăn, nguy hiểm thế nào cậu đều có thể tự mình thu xếp ổn thỏa. Nhân viên đoàn phim chỉnh sửa lại bối cảnh phim trường lần nữa để chuẩn bị cho cảnh quay ban đêm. Trong lúc mọi người trong đoàn lần lượt ăn cơm, Trần Trản quay sang nhìn hộp cơm của Ân Vinh Lan: "Tại sao phần cơm của anh trông có vẻ đắt hơn vậy?" Thực tế đúng là do đạo diễn sắp xếp riêng cho anh, thân là đạo diễn nên khi đối đãi với kim chủ thì tính kiêu ngạo của ông không cho phép ông tự hạ thấp bản thân mình, nhưng chút việc nhỏ lấy lòng như này thì vẫn có thể. "Chắc là do may mắn. Thật ra thì tôi cũng không thích ăn thịt lắm." Ân Vinh Lan gắp hết tôm vào hộp cơm của Trần Trản. Trần Trản: "Vậy thì tôi cũng không khách sáo nhé." Nói xong liền nhanh chóng bóc vỏ tôm, nhưng trong lúc ăn thì lương tâm lại trỗi dậy, gắp mấy con tôm cho anh: "Nếm thử xem, nói không chừng anh sẽ thích đấy." Từ trước đến giờ, Ân Vinh Lan luôn cho rằng khi ở cùng Trần Trản thì cần tránh ăn cơm, uống nước, đề phòng đối phương thình lình nói câu gì đó khiến mình bị sặc. Nhưng bây giờ lại chợt nảy ra ý nghĩ khác, cảm thấy khi ăn cơm cùng người này còn khiến anh thấy rất vui vẻ. Cảnh diễn đêm chỉ có Trần Trản và nam chính, hai người đều muốn nghỉ sớm một chút nên đều nhanh chóng nhập vai. Đạo diễn rất hài lòng với một số cảnh quay cận cảnh, còn đặc biệt khen tặng vài câu. Một đêm yên giấc. Sáng hôm sau thức dậy tinh thần rất sảng khoái, còn sớm nên Trần Trản đi ăn sáng xong mới tới trường quay. Cảm giác của cậu từ trước đến giờ đều rất nhạy cảm, vừa bước chân vào đoàn phim đã cảm nhận được vô số ánh nhìn lấy mình làm tâm mà bắn tới. Trần Trản bước tới chỗ người quen - Ân Vinh Lan - hỏi: "Sao mọi người nhìn tôi vậy?" Ân Vinh Lan nhìn cậu một lát rồi mới lên tiếng nhắc nhở: "Xem tin tức." Trần Trản mở Weibo lên, nghĩ rằng nếu có sự kiện gì lớn thì chắc chắn sẽ được nhắc đến trên Weibo. Tiêu đề màu đỏ ghi "Thịt xông khói XXX" phía sau còn ghi 1 chữ 'hot' nhỏ. Nhìn số lượng người truy cập đã trên trăm triệu, Trần Trản nhấn vào xem. Sự tình bắt đầu từ việc Lâm Trì Ngang bị dị ứng. Có không ít phụ huynh phản ánh rằng con mình từng ăn loại thịt hun khói này cũng bị nổi mẩn đỏ, nhưng rất nhanh khỏi nên cũng để ý. Trong phần bình luận mỗi người nói một kiểu, đa số cư dân mạng nói là mình từng ăn rồi nhưng không thấy xảy ra vấn đề gì, nhưng mấy bình luận được đưa lên top lại nói rõ ràng tình trạng sau khi ăn xong sẽ bị nổi mẩn đỏ thế nào, vô cùng chi tiết. Bởi vì chủ đề này rất hot nên trong đêm đó các ban ngành liên quan đã bày tỏ sẽ tiến hành điều tra. Trần Trản yên lặng vài giây, nói chung cậu cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ có pha bẻ lái vi diệu như vậy. "Đừng nghĩ nhiều quá." Ân Vinh Lan vỗ vỗ vai cậu. Trần Trản gật đầu, chú tâm vào vai diễn để phân tán lực chú ý. Trong lòng nghĩ chắc mọi việc không trùng hợp đến mức vậy nhỉ, dù sao thì đây cũng là nhãn hàng có tiếng lâu năm, chất lượng hẳn là có giấy chứng nhận an toàn. Kết quả là chưa tới buổi tối thì sự việc đã có kết luận: Xác nhận thịt xông khói XX có chứa chất phụ gia gây hại đến sức khỏe người dùng. Nhà máy cũng đã đăng tin xin lỗi công khai. Lần này sự việc hoàn toàn nổi đến tận trời, mà lên trời chung còn có Lâm Trì Ngang. Bình luận hot nhất đến từ cư dân mạng Kem Tan Chảy: Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, xem ra Lâm Trì Ngang còn dùng tốt hơn cả máy kiểm tra an toàn thực phẩm. Thậm chí có vài cư dân mạng còn gọi hắn là chó nghiệp vụ hình người. Khi nhìn thấy cái bình luận này, Trần Trản cảm thấy cuộc đời thật vi diệu. Đối mặt nhìn Ân Vinh Lan vài giây rồi hỏi: "Anh nghĩ Lâm Trì Ngang biết chuyện này chưa?" Ân Vinh Lan trả lời bằng giọng điệu bình thản, cũng rất thực tế: "Chuyện ồn ào lớn như vậy, chắc chắn là đã biết." Thấy cậu xoa xoa thái dương với vẻ đau khổ, Ân Vinh Lan phân tích: "Có thể vạch trần vấn đề của một thương hiệu có tiếng lâu năm cũng coi như là tạo phúc cho quần chúng nhân dân." Nghe vậy Trần Trản uể oải thở hắt ra một tiếng. Thứ gọi là nổi tiếng này, không có cũng chết mà nhiều quá cũng chết. Giống như Lâm Trì Ngang, không hề làm gì nhưng vẫn nổi, dù có dùng tiền cũng không thể làm giảm xuống sức hot. Khương Dĩnh vốn đang chiến tranh lạnh với hắn nhưng khi thấy tin tức này, nghĩ đến bạn trai mình đang phải mệt mỏi ứng phó với giới truyền thông, bỗng dưng lại thấy có hơi buồn cười. Dù sao hai người cũng đã đính hôn nên có không ít người vào Weibo của cô góp vui hóng chuyện xin hỏi cảm nghĩ. Khương Dĩnh thở dài, đăng một dòng lên Weibo: Anh ấy dị ứng với rất nhiều thứ, lần này chỉ là trùng hợp, hy vọng mọi người vẫn nên quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình nhiều hơn. Vốn là muốn cùng nhau chia sẻ áp lực, nhưng mạch não thần kỳ của mọi người lại ngang nhiên mang Lâm Trì Ngang vừa mới giảm nhiệt một chút hun lên nóng hừng hực. "Quỳ xin danh sách những thứ tổng giám đốc Lâm dị ứng." "Vì sức khỏe của tập thể nhân dân, làm ơn đem danh sách này đăng lên mạng." "Tôi nhớ lúc trước nữ thần có phàn nàn bạn trai bị dị ứng với một loại sữa rửa mặt, giờ nghĩ lại hình như có chút vấn đề." "Chó nghiệp vụ dạng người, chúng tôi cũng muốn có." ... Xem lướt qua mấy cái, nỗi giận hờn với Lâm Trì Ngang của Khương Dĩnh cũng tiêu tan hoàn toàn, thay vào đó là lờ mờ thấy thông cảm. Làm tác giả, Trần Trản cũng lên hot search, may mắn thay tất cả mọi người đều thích những nhân vật có drama mà lại còn có địa vị cao nên Lâm Trì Ngang được chú ý nhiều hơn. Đã có vết xe đổ, Ân Vinh Lan ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong tiềm thức anh vẫn cảm thấy Lâm Trì Ngang ngày hôm nay có khả năng sẽ trở thành mình của tương lai. Mà Trần Trản lúc này đã tạm gác chuyện này sang một bên, đứng dưới gốc đại thụ, hơi khom người xuống để làm giảm đi cảm giác khó chịu khi treo trên dây cáp lúc nãy. Đến khi cơ thể đã thấy đỡ mệt, màn hình điện thoại bỗng liên tục nhấp nháy. Suy nghĩ một chút, Trần Trản cúp điện thoại từ Lâm Trì Ngang, gửi đi một tin nhắn, là ảnh chụp màn hình tin tức mới nhất. Tập đoàn Lâm thị cũng có sản nghiệp về ăn uống, tuy rằng chiếm tỷ trọng không lớn nhưng lợi nhuận thu về hằng năm cũng không thể coi thường được. Sau khi tin tức lộ ra, nhiều người nổi tiếng cũng chạy đến để dựa sức nóng. Nội dung đại khái đều là hình ảnh check in ở nhà hàng, biểu hiệu vô cùng tin tưởng với đồ ăn dưới sự quản lý nghiêm ngặt của chó nghiệp vụ dạng người, đồ ăn phải qua quy trình kiểm tra với yêu cầu cao mới đến tay người dùng. Dự là sáng ngày mai cổ phiếu của Lâm thị sẽ tăng cao. Lúc trở về khách sạn, Trần Trản không nhận được cuộc gọi nào nữa. Cũng không biết có phải là do Lâm Trì Ngang đã thấy hài lòng vì lý do này chưa. [Hệ thống: Dựa theo sự phân tích lý trí, hắn ta rất có thể đang giống hệ thống đang được điều trị kia, tự kỷ rồi.] Tự động loại bỏ đi những lời khó nghe, Trần Trản ngồi trên giường nghiên cứu kỹ kịch bản. Nhớ kỹ lời thoại cần nói ngày mai sau đó mặc áo khoác đi ra khỏi khách sạn. Trùng hợp là cậu lại gặp được Ân Vinh Lan khúc quẹo ở cửa. "Đi dạo hả?" Trần Trản: "Đi cửa hàng tiện lợi." Ngừng một chút lại nói: "Có cần gì không, tiện thể tôi mua cho." Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút, rút lại cái chân đang sắp bước vào cửa: "Đi chung đi." Nơi quay phim có hơi hẻo lánh, đêm đen kịt, trên đường chỉ lác đác mấy người có thể nhận ra Trần Trản. Một đường an toàn trò chuyện đi tới trước cửa một cửa hàng nhỏ, ông chủ đang xem TV đen trắng cũ kỹ, nghe tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên nhìn. Ân Vinh Lan cầm lấy một phần đồ ăn đóng hộp, kết quả quay qua đã thấy Trần Trản chọn xong đồ chờ anh tính tiền chung. Nhìn giấy bút trong tay cậu, anh hơi do dự hỏi: "Cậu học à?" Trần Trản bình tĩnh quét mã, cầm đồ đi ra ngoài: "Kiếm tiền." Chịu ảnh hưởng bởi sự kiện lái xe hộ đợt leo núi lần trước, bây giờ chỉ cần thấy Trần Trản lộ ra vẻ mặt này, Ân Vinh Lan lại thấy chân mình có chút không khỏe. Nói trắng ra là thấy chân mình hơi mềm ra. Đi được vài bước nhưng vẫn chưa thấy anh đi theo, Trần Trản quay đầu lại nhìn Ân Vinh Lan vẫn đang đứng im tại chỗ, ngờ vực hỏi: "Sao lại không đi?" "Không có gì." Ân Vinh Lan nhấc chân bước tới như không có chuyện gì, cùng cậu sóng vai đi về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]