Văn Gia Ngọc nâng tay, ký tên lên màn hình điện tử, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Cậu ta hoàn thành đăng ký, tắm rửa, thay quần áo tù nhân mới, sau đó thấp thỏm theo sát sau lưng cảnh ngục, đi về phía sâu trong hành lang thật dài.
Hành lang tối tăm ẩm ướt, cách một đoạn thật xa mới có một ngọn đèn, Văn Gia Ngọc nhìn lên mặt tường bên cạnh, thấy được vết nước thấm tường, góc tường dơ bẩn vô cùng.
Nhìn thế nào cũng thấy không sạch sẽ.
Dù gì Văn Gia Ngọc cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học, quen ở những nơi sáng sủa sạch sẽ rồi, cho dù điều kiện trước đây không tốt chăng nữa, hoàn cảnh xung quanh cũng là sạch sẽ. Giờ nhìn thấy hoàn cảnh như vậy khiến cậu ta vô thức cau mày.
Văn Gia Ngọc gần như là co rúm người đi đường, tránh tiếp xúc với xung quanh.
Cảnh ngục quay đầu lại liếc cậu ta một cái, hừ một tiếng.
Văn Gia Ngọc chỉ có thể làm như không nghe thấy.
Nơi này là một nhà tù ở một tinh cầu khác, đối lập với Vọng Thành.
Quanh năm không thấy ánh mặt trời.
... Thời gian trước đó, tài liệu nghiên cứu về việc tăng cường sức mạnh tinh thần mà Văn Gia Ngọc trình lên cuối cùng cũng giám định xong, cũng phát xuống dưới. Cũng nhờ vậy mà sự cố nghiên cứu khoa học của Văn Gia Ngọc lần này có thể xử nhẹ.
Nhưng dù là xử nhẹ cũng phải chịu ít nhất 50 năm ngục tù.
Năm mươi năm trở ra, Văn Gia Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555077/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.