Ngày hôm sau, Sở Trần tỉnh dậy trong lòng của Lệ Dục.
Cậu xoay người, cảm thấy cả người mệt mỏi, nhất là phần eo như bị đứt lìa ra, ở phía sau thì lại càng không thoải mái.
Sở Trần mang chút tâm lý báo thù, đưa tay véo mặt Lệ Dục.
Trên mặt Lệ Dục căn bản không hề có chút thịt nào, cậu không véo nổi. Lệ Dục ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu từ từ mở ra.
Lệ Dục dùng một tay giữ tay Sở Trần rồi sáp người lại, tựa vào trán cậu.
Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào môi của Sở Trần.
Không biết đó có phải là ảo giác của Sở Trần hay không mà cậu luôn cảm thấy màu đỏ ở đuôi mắt của Lệ Dục hình như đã nhạt hơn một chút.
Sở Trần đưa tay xoa phần đuôi mắt của Lệ Dục, Lệ Dục hơi mất tự nhiên, chớp mắt tránh đi, cậu cười khì khì chuyển đến vị trí bên dưới rồi thì thầm hỏi khẽ bên tai anh: "Sao rồi? Có đáp án chưa?"
Lệ Dục: "Cái gì?"
Ánh mắt Sở Trần mang theo ý cười: "Là chuyện mà trước đó anh luôn nghĩ ấy."
Cổ họng Lệ Dục khẽ chuyển động.
Anh nhớ tới lý do vì sao mình lại xuất hiện ở đây, giọng nói giống như chui ra từ cổ họng, một lúc sau anh mới nói: "Ừ."
"Ừ?"
Sở Trần biết Lệ Dục có ý gì nhưng vẫn không kìm được trêu anh: "Ừ có nghĩa là gì?"
Lệ Dục: "... Chính là cái ý mà em nghĩ."
Vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555048/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.