Sở Nguy Vân nằm ở trên giường bệnh, nhàm chán vô cùng.
Ông ta đã chờ Sở Trần cả một ngày, thấy mặt trời ngả về Tây, ánh hồng bao phủ ngoài cửa sổ thì bắt đầu thấp thỏm không yên lên.
Chẳng lẽ Sở Trần đổi ý rồi?
Chẳng may nó không muốn đưa tiền thì con mình phải làm sao bây giờ?
Ngay khi Sở Nguy Vân suy nghĩ mông lung, do dự không biết có nên liên lạc Sở Trần không thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Sở Trần vóc người cao ráo bước vào phòng bệnh, vừa liếc mắt thấy dáng vẻ trông mòn con mắt của Sở Nguy Vân thì cười khẽ một tiếng, kéo ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, mở vòng tay thông minh ra: “Để ông chờ lâu rồi, ban nãy tôi phải đi học nên tới chậm.”
“... À.”
Sở Nguy Vân nhìn Sở Trần, nét mặt trở nên phức tạp.
Trước kia ông ta vẫn luôn không chú ý tới đứa con trai này.
Hôm nay gặp mặt, nhìn gương mặt tinh xảo rất giống Giản Đại của Sở Trần, Sở Nguy Vân mới khắc sâu ý thức được, đứa con trai này thật sự không giống hình tượng trong ký ức của ông ta.
Cậu đã thay đổi quá nhiều.
Giờ phút này, dù cậu yên lặng ngồi tại chỗ, cúi thấp đầu không nói gì nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người tại đây.
Ánh mặt trời chiếu trên người mạ lên cơ thể cậu một lớp vàng óng, chiếu làn da trắng nõn của cậu trở nên trong veo. Ngay cả bệnh nhân ở hai giường bệnh còn lại đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555025/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.