Mặt mày Sở Trần tràn đầy ý cười.
Mặc dù Lệ Phần hơi xấu tính một chút, nhưng người này còn rất thú vị.
Sở Trần đang muốn tiếp tục thì nghe được giọng nói lạnh lẽo của Lệ Phần: "Cậu ăn nói cẩn thận một chút. Cái gì mà lỡ sau này tôi không lên tiếng, cố ý khiến cậu nghĩ rằng tôi là Lệ Nhiên? Trong mắt cậu, tôi là loại người đó hả?"
Anh dừng lại một chút, ánh mắt bình tĩnh nói: "Hơn nữa cậu là em dâu của tôi, nói lời này ngay trước mặt tôi, tôi có thể hiểu là cậu đang quyến rũ tôi không?"
"Đương nhiên không phải."
Sở Trần lập tức nói: "Anh trai suy nghi nhiều quá đấy, em chỉ thuận miệng nói thế thôi."
Cậu có thể quyến rũ, nhưng tuyệt đối không thừa nhận.
Lệ Phần nhìn Sở Trần, hoàn toàn không tin lời ma quỷ của Sở Trần. Anh cười lạnh một tiếng: "Vậy thì tốt. Tôi phải đi làm, đừng quấy rầy tôi nữa."
Anh không cần thiết nói nhiều như thế với Sở Trần, dù sao lúc trước cũng là Lệ Nhiên chọn Sở Trần.
Huống chi...
Dù sao Lệ Nhiên cũng là nhân cách chính, điều kiện tốt hơn anh, có thể thấy mọi thứ mà anh nhìn thấy, đương nhiên cũng có thể tự hiểu hàm nghĩa câu nói của Sở Trần.
"... Vâng, vậy anh đi làm việc đi."
Sở Trần nhún vai.
Người này đúng là không trêu được, nói chuyện vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.
Sở Trần nhìn nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên cổ Lệ Nhiên, khóe miệng cong lên.
Thôi được rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3554851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.