Tiêu Tịch Nhan xấu hổ đến mức nhịn không được vùi mặt vào cổ nam nhân, thấp giọng gọi hắn: "A Ước..."
Hô hấp của Thẩm Ước khàn khàn và nặng nề hơn, nhịn không được lại hôn nàng thật sâu, những chiếc hôn vụn vặt rơi xuống, lan đến xương quai xanh trắng như tuyết. Hắn đột nhiên dừng lại, khàn giọng nói: "Hôm nay ta nghe thấy Giang Nguyệt cũng gọi nàng là Nhan Nhan."
Sau lưng Tiêu Tịch Nhan khoác một tấm áo choàng dày, không cảm thấy đau đớn. Chỉ là bị nam nhân giam giữ giữa tường và cánh tay, hô hấp hỗn loạn như sương khói, đầu óc rối bời: "Vậy thì sao?"
"Ta còn tưởng rằng đó là xưng hô của riêng ta." Mặt mày Thẩm Ước hơi ảo não, thanh âm có chút khó chịu.
Tiêu Tịch Nhan không khỏi bật cười: "Nhưng Nguyệt Nhi là nữ tử mà." Nàng định nói chẳng lẽ ngay cả chất nữ của mình hắn cũng ăn giấm sao.
Lại thấy Thẩm Ước nghiêm túc trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Thố Thố."
"Vậy về sau cái tên này chỉ ta có thể gọi."
Tiêu Tịch Nhan đỏ bừng mặt: "Sao lại đột nhiên gọi ta như vậy..."
Thẩm Ước chợt nhớ tới rất nhiều cảnh tượng, trong đó có hình ảnh thiếu nữ co rúm trong góc khéo léo trốn thoát như thỏ, còn có bờ vai trắng như tuyết, mái tóc mềm mượt như lông thỏ loé qua.
Hầu kết của nam nhân lăn lộn: "Vậy nàng nói xem, trước kia ta khắc nhiều con thỏ nhỏ như vậy là cho ai?"
Thẩm Ước cúi đầu hôn lên trán nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-yeu-ot-bi-bat-di/3537118/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.