Chương trước
Chương sau
Giang Nguyệt thấy Tiêu Tịch Nhan tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong yến tiệc ồn ào xôn xao, hai tỷ muội chỉ có thể hàn huyên ngắn gọn vài câu. Lúc này Tử Anh cô cô đi tới thỉnh an Nhiếp Chính Vương và Nhiếp Chính Vương phi.

Sau đó cô cô lại cười nói với trưởng công chúa Liễu thái hậu hỏi điện hạ đi đâu thế. Giang Nguyệt gật đầu, chuẩn bị cùng bà quay về.

Nhưng trước khi rời đi nàng vẫn mỉm cười ghé sát vào tai nữ lang để lại một câu.

"Không ngờ Nhan Nhan lại thật sự trở thành tiểu hoàng thẩm của ta."

Tiêu Tịch Nhan bị trêu ghẹo một câu, ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên. Sau khi Giang Nguyệt khoan thai rời khỏi, Thẩm Ước cuối cùng cũng cử động, nam nhân tựa như không chút để ý đi lên đưa tay ra nắm chặt lấy tay nữ lang.

Nàng có chút giật mình quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt vàng của nam nhân nhạt nhẽo như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này mọi người thấy Nhiếp Chính Vương khí thế lại lạnh nhạt như ngày xưa chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám tiến lên quấy rầy hắn, vô hình tách ra một con đường nhỏ. Thẩm Ước nắm tay nàng đi tới một vị trí có tầm nhìn đẹp gần đài nước.

Ao sen trong vườn lộng gió được trồng hoa sen trắng ngàn lá, giống như là một viên pha lê màu xanh đậm.

Tiêu Tịch Nhan để hắn nắm tay chậm bước theo hắn. Lại giống như quay lại thời điểm đó, hai người sánh bước bên nhau trong núi rừng. Nàng chỉ cảm thấy mình và hắn đi cùng nhau vô cùng ăn ý. Hắn luôn chiếu cố đến từng bước đi của nàng, vô hình tách nàng ra khỏi đám đông, đưa nàng đi tham quan nhiều địa điểm cảnh trí mới mẻ.

Nàng chỉ cần mặc cho hắn nắm tay dắt đi, vô lo vô nghĩ. Nữ lang tính tình trầm lặng, chỉ có trong lòng gợn sóng chứ không nói thành lời.

Nhưng ở gần nhau như vậy tâm tình của hai người lại khác nhau như trời với đất.

Thẩm Ước im lặng vuốt ve lòng bàn tay trắng nõn mềm mại, xương cốt mảnh mai như cánh hoa của nữ lang. Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, hắn bỗng chợt cảm thấy có chút lo được lo mất. Hắn đã thật sự hoàn toàn có được nàng chưa?

"Thẩm Ước."

"Hả?" Nam nhân đang xuất thần chợt hoàn hồn.

Tiêu Tịch Nhan lắc lắc tay hắn, giọng nói nhỏ nhẹ như sóng nước: "Trở về chúng ta làm canh lá sen nhé? Tiểu Ngũ cũng thích ăn, còn có chè đậu xanh... Chàng có thích hoa văn sen trắng này không? Ta muốn thêu cho chàng một chiếc khăn gấm mới."

Trong lòng hắn bỗng nhiên trầm xuống, giống như bóng trăng tĩnh lặng phản chiếu xuống đáy nước. Nàng ở bên cạnh hắn, không còn là hình ảnh hư ảo viển vông trong giấc mộng đêm khuya của hắn nữa. Mùi hương của nàng rõ ràng như thế, giơ tay là có thể với tới.

Còn có mỗi một câu nàng nói đều khiến trái tim hắn rung động, đều có thể trở thành hiện thực.

"Được, đều nghe nàng, ta đều thích."

Mặc dù giọng nói của nam nhân rất bình tĩnh nhưng nàng vẫn có thể nghe ra cảm xúc của hắn đang dâng trào.

Tiêu Tịch Nhan cong môi cười, biết hắn đã được trấn an. Dù sao kiếp trước bọn họ đã sớm chiều làm bạn nhiều ngày như vậy, sao nàng lại không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?

Hai người bất giác đi dạo quanh đình một vòng, khi hoàng hôn sắp lặn mới cùng nhau quay trở lại bữa tiệc.

......

Thẩm Ngọc Mị soi gương nhìn lại lớp trang điểm trước khi xuống xe ngựa. "Tử Bái, lần trước ngươi cưỡi ngựa ra khỏi phủ là đến phủ Tuyên Bình Hầu đúng không?"

Hôm nay tham dự yến tiệc trong cung, Kỷ Đình Trạch biết nhiều người phức tạp, không muốn nhiều lời với nàng. Ở kiếp trước hắn đã sớm nhìn rõ bản tính của đối phương, một chút tình cảm còn sót lại cũng đã hao mòn sạch sẽ.

"Công chúa không cần quan tâm quá nhiều."

Sự thờ ơ lạnh nhạt của nam tử khiến cho Thẩm Ngọc Mị càng thêm khó chịu. Hiện giờ hắn đã trở thành phò mã của nàng nhưng Tiêu thất nương lại vẫn cứ như âm hồn không tan lảng vảng trước mắt nàng...

Nhưng nàng nghĩ đến lời cảnh cáo của Liễu thái hậu, chỉ có thể đè nén cảm xúc không vui xuống, kéo tay Kỷ Đình Trạch đi vào trong. Không khéo là lúc họ chuẩn bị bước vào bữa tiệc thì gặp phải hai bóng người.

Thẩm Ngọc Mị đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia, không hiểu sao rùng mình một cái, rốt cuộc vẫn sợ hãi quyền thế của người đó, lễ phép chào hỏi: "An Lạc gặp qua hoàng thúc."

Ngay sau đó ánh mắt nàng đảo quanh, khinh miệt liếc qua Tiêu Tịch Nhan, chuẩn bị quay người rời đi.

Tuy nhiên, Thẩm Ngọc Mị bỗng cảm thấy khuỷu tay mình đang kéo đột nhiên cứng đờ như khúc gỗ, khi nàng quay đầu lại, ánh mắt của nam tử quả nhiên dán chặt vào người bên cạnh Thẩm Ước. Lòng đố kỵ vô hình dâng lên, nàng không khỏi liếc xéo Tiêu Tịch Nhan, lộ ra vài phần ác ý.

Tất cả đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt của Thẩm Ước.

Ánh mắt Thẩm Ước trở nên lạnh lùng, hắn nắm tay nữ lang, lạnh lùng nói. "Đứng lại. Không biết lễ nghi tôn ti. Không biết chào hỏi sao?"

Dù sao cũng là khí thế được tôi luyện từ trong biển máu núi xác, đột nhiên lên tiếng trấn áp, tất cả những người có mặt đều sợ hãi không dám phát ra tiếng. Mọi người âm thầm bàn luận Nhiếp Chính Vương coi Vương phi tương lai như trân bảo, ngay cả chất nữ cũng không thèm cho mặt mũi.

Lời nói của Thẩm Ước lại vừa vặn chọc trúng vào chỗ đau nhất trong lòng Thẩm Ngọc Mị.

Nàng chẳng qua chỉ là một công chúa giả danh cho nên không có lễ nghĩa. Nhưng chỉ là một nữ tử từng bị nàng coi thường, giờ đây nhờ vào thân phận của hoàng thúc lại có thể bắt nàng tôn kính.

Trước mắt bao người, Liễu thái hậu lại như có như không nhìn nàng một cái, Thẩm Ngọc Mị chỉ có thể khom lưng cúi đầu nén giận. "... gặp qua hoàng thẩm tương lai."

Kỷ Đình Trạch hành lễ theo nàng, nhưng tấm lưng cứng ngắc của hắn lại lặng lẽ lắc lư.

Thẩm Ước thờ ơ nhìn hai người, không nói thêm gì nữa dắt nữ lang vào chỗ ngồi. Trong lòng Tiêu Tịch Nhan vô cùng phức tạp nhưng nàng biết Thẩm Ước đang trút giận cho nàng nên cũng không nói gì.

Thẩm Ngọc Mị lòng đầy phẫn uất đi vào bàn. Chỉ thấy vị trí của mình bị sắp xếp dưới Giang Nguyệt, bất mãn lên tiếng. "Đây chính là vị trí của bổn cung và phò mã sao? Sao lại sắp xếp lệch như vậy!"

"An Lạc, đừng thất thố." Liễu thái hậu từ trên cao nhìn xuống liếc mắt cảnh cáo.

Thẩm Ngọc Mị đột nhiên giống như một bông hoa héo, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống.

Nàng không khỏi nhớ đến ngày xưa lúc phụ hoàng còn tại vị mình được sủng ái đến thế nào, thân là đích công chúa nàng muốn gì được nấy. Nhưng bây giờ lại chỉ có thể khuất phục trước người khác...

Tỳ nữ phụng dưỡng nhìn sắc mặt âm trầm của trưởng công chúa càng thêm nơm nớp lo sợ. Thẩm Ngọc Mị nhấp một ngụm rượu hoa quế, hơi thở bình tĩnh lại một chút, sau đó lại nhìn người bên cạnh sắc môi tái nhợt, khẽ cười trào phúng:

"Hiện giờ ngươi vẫn còn mơ ước tới nàng ta sao? Tương lai nàng cũng sẽ là trưởng bối của ngươi. Ngươi là phò mã của bổn cung, sau này về lý nên theo bối phận gọi nàng là hoàng thẩm."

Đáy mắt Kỷ Đình Trạch lạnh lẽo nhưng thoạt nhìn tư thái vẫn đoan chính quân tử không thay đổi. "Không cần công chúa nhiều lời, trong lòng ta tự nhiên hiểu rõ."

Thẩm Ngọc Mị thấy không thú vị chỉ có thể cười lạnh một tiếng. "A, vậy thì tốt."

Rất nhanh có vũ nữ và nhạc cơ nhập yến, tiếng hát tiếng đàn trong trẻo, tay áo thơm ngát hương hoa. Cung nhân lần lượt bưng thức ăn lên.

Nhưng không biết có phải là do tình huống ngẫu nhiên trước đó hay không mà Tiêu Tịch Nhan ăn có chút thất thần.

Mặc dù yến tiệc hoàng gia toàn những món ăn tinh xảo nhưng hầu hết khi được phục vụ đều rất nhanh nguội. Huống chi xung quanh thỉnh thoảng có những ánh mắt liếc qua khiến nàng có chút không được tự nhiên.

Tiêu Tịch Nhan chỉ tuỳ ý xem ca múa, đôi mắt như nước mùa thu lại bất giác xuất thần.

Thẩm Ước cũng nhìn ra tâm tình của nàng. Con thỏ có vẻ buồn chán. Hắn nghiêng người dán sát vào tai nàng thì thầm: "Nếu không chúng ta rời đi trước nhé?"

Tiêu Tịch Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: "Có thể sao?"

"Tại sao không?" Ánh mắt Thẩm Ước dịu dàng, vẫn như cũ kiên định trấn an: "Chỉ cần nàng nói cho ta biết, nàng muốn hay không?"

Trong lòng nữ lang ngo ngoe rụch rịch, đôi môi khẽ mở ra rồi khép lại.

Tiêu Tịch Nhan chỉ thấy Thẩm Ước thản nhiên đứng dậy, nói một câu với Thẩm Đạc, sau đó ung dung thong thả nắm tay nàng ngang nhiên rời tiệc. Dù sao hắn cũng là Nhiếp Chính Vương, quả nhiên có thể tùy ý làm bậy...

Bên ngoài yến tiệc, gió đêm trong lành lạnh lẽo thổi tới làm tung bay mái tóc của thiếu nữ.

"Chúng ta cứ như vậy hồi phủ sao?"

Thẩm Ước cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt như sông vàng nhộn nhạo, tràn ngập dịu dàng. "Không bằng cùng ta bỏ trốn khỏi cung?"

Gò má Tiêu Tịch Nhan ửng đỏ, có chút tức giận. "Làm loạn."

"Ta nói thật. Không bằng ta dẫn nàng đi xem thành Trường An ban đêm phồn hoa náo nhiệt thế nào."

Ánh trăng trải rộng ra sau bóng dáng cao lớn, phác hoạ ra gương mặt nam nhân sắc như lưỡi đao, hắn vươn cánh tay. "Đi không?"

Trong lòng Tiêu Tịch Nhan rung động, không khỏi nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay hắn.

Một lúc sau, nam nhân phi ngựa ra khỏi cổng thành. Trong lòng ôm một nữ lang nhỏ xinh, áo choàng che khuất dáng người, nàng hoàn toàn được hắn che chở, người khác chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm gầy trắng nõn như hạt dưa của nàng.

Tiêu Tịch Nhan nhịn không được cong môi, ngọn tóc trên thái dương tựa như lá liễu bị gió thổi bay: "Thẩm Ước, chàng chậm một chút..."

Ngựa phi nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến phố phường ngõ hẻm.

Mãi đến đầu đường phố phía tây, Thẩm Ước buộc dây cương trong hẻm, dắt theo nữ lang lặng lẽ trốn vào đám đông.

Chợ đêm Trường An tấp nập người qua lại, giống như dải ngân hà treo giữa nhân gian, trải ra một con đường sáng ngời. Trước mắt tràn ngập những bông hoa rực rỡ, trên cây treo đủ các loại đèn lồng.

Tiêu Tịch Nhan bất giác cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đây dường như là lần đầu tiên nàng cùng hắn đi dạo trên đường. Nàng lặng lẽ đánh giá nam nữ xung quanh, có không ít người nắm tay nhau như thế này.

Họ không hề lạc lõng, phảng phất như chỉ là một đôi quyến lữ bình thường.

Thẩm Ước không lên tiếng nhưng suy nghĩ của hắn rất rõ ràng và thẳng thắn. Hắn chỉ nhớ đêm trung thu kiếp trước nàng cũng đã từng đến chợ đèn hoa với người nọ. Mà lúc đó hắn chỉ có thể trốn trong góc tối, làm một kẻ hèn hạ thầm mơ ước nàng.

Hiện tại cuối cùng hắn cũng có thể quang minh chính đại tay trong tay với nàng, sau này cũng sẽ dần dần xóa bỏ mọi dấu vết người khác từng lưu lại.

Hắn mới là người duy nhất có thể nắm tay nàng vượt qua sông rộng tháng dài.

Tiêu Tịch Nhan bất giác lén nhìn sang người bên cạnh. Nhưng vừa quay đầu đã tình cờ nhìn thấy Thẩm Ước đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng rực như đom đóm trong đêm đen, đưa tình quyến rũ.

Tim nàng lỡ nhịp, tìm từ ngữ để che đậy. "Thẩm Ước, trước kia chàng cũng sẽ một mình đi dạo phố sao?"

"Sẽ không."

Hắn sinh ra đã có một đôi mắt vàng, quá mức bắt mắt nên từ nhỏ đã ít khi xuất đầu lộ diện. Tuy hắn cũng không để ý đến ánh mắt ​​của người khác nhưng hắn cũng không thích đến nơi đông người ầm ĩ. Lang sói đã quen sống một mình.

Thẩm Ước lại nói: "Chẳng qua ở bên nàng ta cũng sẽ bắt đầu muốn đi trải nghiệm một chút nhân gian phồn hoa này."

Giọng nói của hắn êm dịu như rượu khiến cho lòng người say mê.

Trái tim của Tiêu Tịch Nhan như rơi vào một hồ nước, không tiếng động lặng lẽ chảy trôi. Nàng cúi đầu mỉm cười:

"Thật ra trước kia ta ở trong phủ suốt, cũng không có nhiều cơ hội trải nghiệm những thứ này."

"Bánh vòng vừa dẻo vừa thơm, mời khách nhân tới nếm thử..." Tiêu Tịch Nhan nghe thấy tiếng rao bên đường, ánh mắt dừng lại một chút.

"Muốn nếm thử sao?" Thẩm Ước chú ý đến ánh mắt của nàng, dừng lại.

"Có chút tò mò." Tiêu Tịch Nhan gật đầu, nghiêng đầu: "Chàng đã ăn cái này chưa?"

"Lúc nhỏ từng ăn."

Thẩm Ước hiểu được suy nghĩ của nàng, kéo tay nàng đi vào quầy hàng: "Đại nương, mang hai bánh vòng và hai bát sữa đậu nành tới đây."

"Được được, mời khách quan vào bên trong ngồi chờ một lát..."

Nam nhân vén áo choàng ngồi xuống, Tiêu Tịch Nhan cảm thấy mặt có chút nóng, không nhịn được cởi áo choàng ra. Trước khi ra khỏi phủ Thẩm Ước dặn nàng mặc quần áo ấm, lúc này xuống ngựa không có gió cũng không thấy lạnh.

Vì thế áo choàng lông dày nặng cũng được Thẩm Ước nhận lấy đặt lên đùi.

Trăng sáng treo trên bầu trời.

Hai người ngồi ở một góc quầy hàng, vừa vặn có thể nhìn thấy hàng nghìn ngọn đèn vàng chiếu sáng dưới Phượng Lâu, sáng như ban ngày.

"Chờ lát nữa có lẽ bên kia sẽ tổ chức bầu chọn Vua đèn lồng." Thẩm Ước hỏi. "Nàng có muốn đi xem không?"

Lúc này bá tánh trên đường đã dần ít đi, đều hướng về phía Phượng Lâu.

Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng lắc đầu. "Ở đây xem một lát là được rồi."

Nàng không nói dù phong cảnh long trọng nhưng lại đông đúc người qua lại, so với sự ồn ào phù phiếm thoáng qua đó, nàng càng thích ngồi một mình với hắn trong góc yên tĩnh này hơn.

Đại nương mang những chiếc bánh vòng mới chiên bưng lên, cười nói: "Của khách quan đây, mời ăn từ từ."

Bánh vòng còn được gọi là "bánh nguyên tiêu chiên", gồm có đường trắng, đậu nghiền nhuyễn hoặc hạt vừng và bọc trong gạo nếp. Hình dáng trong suốt màu vàng, giống như trăng tròn.

Thẩm Ước sợ nàng bị bỏng nên để nguội một lúc mới đưa cho nàng. Nữ lang vén mái tóc như tơ lụa lên sau thái dương, khuôn mặt như bông sen trắng tinh khiết cúi đầu cắn một miếng. Vỏ ngoài giòn xốp không ngán, nhân bên trong lại ngọt mềm thơm phức.

Đôi mắt nàng không khỏi sáng ngời, tựa như vì sao lấp lánh.

Thẩm Ước cũng ăn nhưng không có biến hoá gì, hắn chăm chú nhìn nàng: "Thích không?"

"Ngon lắm, cũng rất ngọt. Đó là hương vị ta chưa từng nếm qua."

Ánh mắt Thẩm Ước có chút ấm áp nhìn nàng cẩn thận ăn mấy cái, có cảm giác ăn như mèo con, chỉ một lát đã no.

Hắn dứt khoát nhận lấy phần còn thừa của nàng, thành thạo quét sạch số bánh còn lại. Nam nhân hành động rất tự nhiên, như thể ăn phần thừa của nàng không có gì không ổn.

Tiêu Tịch Nhan chống cằm nhìn hắn, vành tai nhịn không được nóng lên. "Chàng cũng thích cái này sao?"

Ánh mắt Thẩm Ước dừng ở bên đường, có chút xa xăm: "Khi còn nhỏ ta từng sống ở con phố gần đó, cách hoàng thành không xa. Nương thỉnh thoảng sẽ đưa ta ra chợ đêm ăn chút đồ ăn đường phố."

Khi đó hắn chỉ là một tiểu hài tử bình thường. Mặc dù có một đôi mắt vàng nhưng không khác gì những đứa trẻ bình thường. Có cha có nương, cũng có phu tử chuyên giảng bài cho hắn, chỉ là a gia ở bên ngoài kinh doanh, không thường về phủ.

Hắn cũng từng có những tháng ngày bình đạm vô lo.

"Thẩm Ước..." Tiêu Tịch Nhan đau lòng, nhịn không được giơ tay lên vuốt ve mu bàn tay của hắn, ôn nhu nói: "Sau này đều có ta ở bên làm bạn với chàng."

Vậy nên đừng để lộ ra đôi mắt cô đơn nữa, được không?

Nàng cũng sẽ đau lòng.

Thẩm Ước cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ lang đang đặt trên mu bàn tay mình, đột nhiên không thể kìm được cảm giác dâng trào trong lòng, niềm hạnh phúc vô song gần như bao phủ lấy hắn.

Hắn kéo người đi rời khỏi cửa hàng.

Đại nương bận rộn một lúc, quay người lại chỉ thấy hai chiếc đĩa đã được ăn sạch sẽ, ngoại trừ số bạc vụn để lại trên bàn đã không còn bóng dáng hai vị khách đâu.

...

Ngõ sâu trăng sáng.

Ánh đèn mờ ảo, bên đường không có người qua lại, chỉ có những con chim ăn no nhảy nhót, lại bị bước chân dồn dập của người đến làm cho kinh hãi.

Thẩm Ước nhịn không được đẩy nữ lang vào tường cúi đầu hôn nàng thật sâu. Giống như một con sói đã lâu chưa được thỏa mãn, nhịn không được cướp lấy tất cả mùi hương ngọt ngào trên cơ thể nàng.

Vẫn không đủ...

Lời nói vĩnh viễn ở trong miệng nàng êm tai đến cỡ nào.

Tiêu Tịch Nhan thở hổn hển, hắn đột nhiên xoa vành tai mềm mại của nàng, giống như xoa một đôi tai thỏ đỏ bừng nóng bỏng. Vòng eo thon gọn cũng hoàn toàn bị giữ chặt trong cánh tay của nam nhân.

Thẩm Ước cúi đầu hôn nàng, bàn tay với khớp xương như trúc bao bọc lấy con thỏ trắng mềm mại, nhịn không được nhẹ nhàng xoa nắn. Lực đạo khắc chế lại cẩn thận, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hầu kết đột ngột lăn lộn.

Nàng quá đáng yêu và tốt đẹp, làm hắn hận không thể ngay lập tức ăn nàng vào bụng.

Thẩm Ước hôn lên vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng: "Nhan Nhan, gọi ta là A Ước."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.