“Này, hai em học sinh kia!” Một giọng nói lớn từ xa vang lên, “Không được ở đây, muốn ôm ấp thì đi chỗ khác!”
Lâm Dục lập tức lấy lại tinh thần, cậu vừa ngẩng đầu lên, cơ thể đã ngả thẳng ra sau theo quán tính.
“Cẩn thận!” Hạ Trầm nhanh tay kéo cậu lại, ôm người vào lòng.
Vòng eo trong tay gầy đến mức hắn gần như có thể dùng một tay nắm lấy, thậm chí có thể cảm nhận được da thịt bên dưới lớp vải áo sơ mi trắng mỏng.
Trắng như tuyết, ấm áp và mềm mại, chạm nhẹ sẽ để lại dấu vết…
Đôi mắt đen lóe lên ánh sáng kỳ dị, Hạ Trầm vô thức nắm chặt tay.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay rõ ràng không cao, thậm chí còn có chút lạnh, nhưng Lâm Dục như bị phỏng, eo cậu run lên, cậu đưa tay đẩy tay hắn ra.
Hai người đứng tại chỗ, cảnh sát mặc cảnh phục cạn lời, nhịn không được lại gọi: “Hai đứa mau về đi!”
Sao sinh viên bây giờ không chú ý tới tình huống thế?
“Cậu đứng vững trước đi rồi tôi buông cậu ra.” Hạ Trầm nhìn về phía cảnh sát, cười khẽ: “Nhanh lên, không chú cảnh sát sẽ xem chúng ta là nghi phạm mà tóm lại thẩm vấn đó.”
Lâm Dục: “…”
Cậu cố gắng chỉnh lại tư thế rồi đẩy bàn tay đang ôm mình ra: “Có thể buông ra rồi.”
Hạ Trầm buông tay: “Đi thôi, chúng ta về ký túc xá đã.”
Trên đường trở về. trong đầu Lâm Dục vẫn là cảnh tượng kia.
Rốt cuộc Trần Sâm Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-benh-tat-bi-ta-than-quan-than/2694883/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.