Sau một loạt thao tác, Lâm Dục đã đăng nhập thành công vào ứng dụng của nhà điều hành điện thoại di động và tìm thấy danh sách ghi âm cuộc gọi trong tài khoản của Trần Sâm Sâm.
Gần đây cậu ta có rất ít cuộc gọi, một số cuộc gọi quấy rầy xen kẽ với cuộc gọi bình thường.
Cuộc gọi cuối cùng cho thấy đó là một số địa phương và cuộc gọi kéo dài mười giây.
“Cậu muốn gọi từng người để xác nhận sao?” Hạ Trầm dựa vào bàn hỏi.
Lâm Dục cầm điện thoại, chỉ vào một dãy số: “Nếu may mắn thì không cần đâu.”
Sau vài tiếng kêu, điện thoại được kết nối, một giọng nam trầm khàn xa lạ từ đầu kia truyền tới: “Ai vậy?”
Lâm Dục không cho đối phương thời gian phản ứng đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Cuộc điện thoại cuối cùng trước khi Trần Sâm Sâm tự sát là gọi cho anh, xin hỏi anh là gì của cậu ấy?”
Đầu bên kia điện thoại nín thở, sau đó gầm lên: “Không phải tôi đã nói với mấy người rồi sao? Chuyện cậu ta tự sát không liên quan tới tôi!”
Lâm Dục nhìn Hạ Trầm, tiếp tục hỏi một cách bình tĩnh: “Cậu ấy đã nói gì với anh?”
“Cậu ta muốn gặp tôi nhưng tôi không đi, chuyện đơn giản như vậy, mấy người muốn tôi nói bao nhiêu lần đây?” Người đối diện dường như đang nổi trận lôi đình, vô cùng kích động: “Không phải cảnh sát mấy người đã kết án rồi sao!”
“Trước khi một người tự sát, người cuối cùng họ nhớ tới chắc chắn là người quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-benh-tat-bi-ta-than-quan-than/2694879/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.