Sau một loạt thao tác, Lâm Dục đã đăng nhập thành công vào ứng dụng của nhà điều hành điện thoại di động và tìm thấy danh sách ghi âm cuộc gọi trong tài khoản của Trần Sâm Sâm.
Gần đây cậu ta có rất ít cuộc gọi, một số cuộc gọi quấy rầy xen kẽ với cuộc gọi bình thường.
Cuộc gọi cuối cùng cho thấy đó là một số địa phương và cuộc gọi kéo dài mười giây.
“Cậu muốn gọi từng người để xác nhận sao?” Hạ Trầm dựa vào bàn hỏi.
Lâm Dục cầm điện thoại, chỉ vào một dãy số: “Nếu may mắn thì không cần đâu.”
Sau vài tiếng kêu, điện thoại được kết nối, một giọng nam trầm khàn xa lạ từ đầu kia truyền tới: “Ai vậy?”
Lâm Dục không cho đối phương thời gian phản ứng đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Cuộc điện thoại cuối cùng trước khi Trần Sâm Sâm tự sát là gọi cho anh, xin hỏi anh là gì của cậu ấy?”
Đầu bên kia điện thoại nín thở, sau đó gầm lên: “Không phải tôi đã nói với mấy người rồi sao? Chuyện cậu ta tự sát không liên quan tới tôi!”
Lâm Dục nhìn Hạ Trầm, tiếp tục hỏi một cách bình tĩnh: “Cậu ấy đã nói gì với anh?”
“Cậu ta muốn gặp tôi nhưng tôi không đi, chuyện đơn giản như vậy, mấy người muốn tôi nói bao nhiêu lần đây?” Người đối diện dường như đang nổi trận lôi đình, vô cùng kích động: “Không phải cảnh sát mấy người đã kết án rồi sao!”
“Trước khi một người tự sát, người cuối cùng họ nhớ tới chắc chắn là người quan trọng nhất với họ.” Lâm Dục không bị anh ta ảnh hưởng, hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh không đi gặp cậu ấy?”
Đầu bên kia im lặng.
Lâm Dục không cúp điện thoại, kiên trì đợi đối phương trả lời.
Sau một lúc lâu, giọng nói thống khổ từ bên kia truyền tới: “Tôi không có mặt mũi để gặp cậu ấy…”
Lâm Dục muốn hỏi tiếp thì điện thoại đã cúp.
Lần đầu tiên cậu Lâm bị người khác cúp điện thoại, cậu hơi nhíu mày, nhìn không vui lắm.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì người này chắc là ‘bạn trai ngầm’.” Hạ Trầm xoa đầu cậu an ủi: “Phản ứng của người này cho thấy cậu ta đang chột dạ, xem ra chúng ta đi đúng hướng rồi.”
Lâm Dục nhanh chóng tra ra thân phận của người này.
Lục Triều, sinh viên năm thứ hai ngành kỹ thuật dân dụng tại Đại học A, hiện đang có một cô bạn gái là hoa khôi của ngành.
“Hả?” Lâm Dục nhìn tin tức mới xuất hiện trong nhóm ký túc xá, vẻ mặt nghi ngờ: “Lầm rồi?”
Hạ Trầm nheo mắt: “Chưa chắc, coi những tin khác xem.”
Tiếp tục kiểm tra, Lâm Dục phát hiện Lục Triều và Trần Sâm Sâm học cùng trường cấp ba trong học kỳ một năm lớp 11, đến học kỳ hai mới trở lại thành phố A.
“Quả nhiên là có chuyện xưa.” Hạ Trầm cười: “Chúng ta đi gặp Lục Triều nhỉ?”
Lâm Dục gật đầu: “Tôi cũng định vậy.”
Họ không chắc Lục Triều có về nhà nghỉ lễ chưa, hai người định tới ký túc xá khoa kỹ thuật dân dụng để tìm người.
Đi tới cửa, họ phát hiện đèn bên trong còn sáng, xem ra trong phòng có người.
Không uổng công đi một chuyến. Lâm Dục gõ cửa.
Bên trong vang ra những tiếng đùng đùng, sau đó có giọng nói hoảng hốt: “Ai đó?”
Lâm Dục định lên tiếng đáp lại thì một ngón tay thon dài đặt lên môi cậu.
Cậu sửng sốt, miệng vẫn đang mở.
“Xuỵt…” Hạ Trầm hơi cúi người, nói bên tai cậu: “Khoan lên tiếng.”
Tai Lâm Dục rất mẫn cảm, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, cậu thấy ngứa mà trốn về sau nhưng lại giống như đang chủ động tới gần cái ôm phía sau.
Khóe môi Hạ Trầm hơi cong lên, không buông cậu ra, chỉ đưa tay gõ cửa.
“Ai đó?” Giọng nói bên trong dần nóng nảy.
Mấy giây sau, Hạ Trầm lại gõ cửa tiếp.
Sau một loạt tiếng bước chân dồn dập, cửa ký túc xá được mở ra từ bên trong.
Nhưng hành lang bên ngoài trống rỗng, không có bóng người.
Lục Triều biến sắc, khóa trái cửa.
Ở ngã rẽ, một người cao lớn đang ép sát thanh niên gầy gò lên tường, nhìn từ phía sau thì người cậu đã bị bao trùm.
Lâm Dục dựa tường, trong đầu không biết tại sao lại xuất hiện cảnh tượng trong mơ, cơ thể cậu cứng lại.
Thứ kia vây lấy cậu từ phía sau, đùa bỡn lưỡi cậu, mút cổ cậu, giống một cái lồng màu đen hình người giam lấy cậu, không thể vùng vẫy, không thể trốn thoát…
“Sao vậy?” Hạ Trầm tham lam ngửi hơi thở của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Khiến cậu bị đau à?”
“Không có…” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Lâm Dục bình tĩnh lại: “Được rồi, cậu ta đi vào rồi.”
Quá hoang đường, sao cậu có thể so sánh Hạ Trầm với thứ kia chứ?
“Được.” Hạ Trầm lùi về sau theo lời cậu.
Lâm Dục xoay người, điều chỉnh hơi thở: “Có chuyện gì vậy?”
“Ban ngày mà bật đèn thì trong lòng có quỷ.” Hạ Trầm giải thích: “Đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu ta trước.”
Lâm Dục nhướn mày, nhìn hắn với ánh mắt khó tả.
Hạ Trầm mỉm cười: “Sao vậy?”
“Ai học luật cũng… sắc bén như cậu à?” Lâm Dục chọn một từ ngữ khá trung tính.
“Ý cậu là thiếu đạo đức à?” Nụ cười trên mặt Hạ Trầm không đổi.
“Đâu có.” Lâm Dục vội phủ nhận: “Tôi đang khen cậu mà.”
“À…” Hạ Trầm nhận lời khen không chút khách khí: “Cảm ơn nhé.”
Lâm Dục: “…”
Không thể không thừa nhận biện pháp của Hạ Trầm thiếu đạo đức nhưng hiệu quả.
Ở thời đại công nghệ khoa học phát triển, hầu hết mọi người đều không tin vào sự tồn tại của ma quỷ, những người đến cầu xin nhà họ Lâm với giá rất cao thì đều là người từng bị ma quỷ ám.
Người xưa có câu, oan có đầu nợ có chủ, nếu không làm gì trái lương tâm thì nửa đêm không sợ bị quỷ gõ cửa. Nhưng nếu đã làm chuyện trái lương tâm thì chỉ gió thổi cỏ lay cũng đã bị dọa sợ.
Sắc trời bắt đầu tối, Hạ Trầm lại gõ cửa tiếp.
Bên trong có âm thanh truyền đến nhưng không có ai mở cửa.
Hạ Trầm kêu Lâm Dục đứng trước cửa, hắn xuống lầu tìm nguồn điện rồi kéo công tắc nguồn điện xuống.
Bóng đèn lâu năm không được sửa chớp hai cái rồi tắt ngấm, ký túc xá rơi vào bóng tối.
Đúng lúc này, cửa lại bị gõ.
“A a a!” Lục Triều không nhịn được hét lên, nắm thứ trong tay điên cuồng đập vào cửa: “Cút! Cút đi!”
Trong bóng tối, tiếng “bang bang” nhịp nhàng như có người đang đập đầu vào cửa.
Lục Triều lập tức nhớ đến bức ảnh mà mình đã nhìn thấy, Trần Sâm Sâm quỳ rạp trên đất, đầu bị đập nát.
“Không phải tôi! Không phải tôi hại cậu!” Cậu ta sợ đến hồn vía lên mây, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tôi không biết… tôi không biết cậu muốn tự sát mà!”
Tiếng đập cửa kịch liệt hơn, như thứ gì đó sắp phá cửa để vào.
“Chuyện năm lớp 11 là tôi có lỗi với cậu, lúc đó tôi còn nhỏ, tôi không cố ý đâu, tôi đâu biết nhiều năm như vậy mà cậu còn chưa dứt ra…” Lục Triều suy sụp khóc nấc lên: “Trần Sâm Sâm, cậu bỏ qua cho tôi đi, sau này ngày lễ ngày Tết tôi đều hóa vàng cho cậu, xin cậu đừng tới tìm tôi nữa…”
Tiếng phá cửa ngừng lại.
Hạ Trầm ném ghế gỗ qua một bên, bình tĩnh buông ống tay áo sơ mi được xắn lên xuống, trở về bộ dáng nhã nhặn anh tuấn, không thể nhìn ra người vừa lấy ghế đập vào cửa là hắn.
Vẻ mặt Lâm Dục phức tạp, sức chiến đấu của bạn cùng phòng mới còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cậu.
“Sao nhìn tôi như vậy?” Hạ Trầm mỉm cười, giọng nói dịu dàng.
“Không có gì.” Lâm Dục thu hồi mắt, gõ cửa lần nữa, cao giọng gọi: “Bạn học Lục Triều, bạn có bên trong không?”
Lúc này giọng con người không khác nào tiếng trời đối với Lục Triều, cậu ta liền xông tới cửa, run rẩy mở cửa.
“Chào bạn.” Hạ Trầm chủ động hỏi thăm: “Vừa rồi chúng tôi nghe thấy có tiếng động bên trong, bạn không sao chứ?”
Lúc này Lục Triều mới chú ý tới bên cạnh còn một người khác, cậu ta lau mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng đáp lại: “Không có chuyện gì.”
Lúc này có điện trở lại, đèn ở hành lang ký túc xá cũng sáng lên.
Lục Triều nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt kia: “Hai người muốn vào không?”
Lâm Dục gật đầu: “Được.”
Trong phòng lộn xộn, như hiện trường án mạng, nhưng ba người đều coi như không phát hiện.
“Trước đó tôi có gọi điện thoại cho cậu.” Lâm Dục đứng giữa lối đi: “Tôi tới là muốn hỏi cậu về chuyện của Trần Sâm Sâm.”
Mặt Lục Triều biến sắc: “Tôi đã nói không liên quan tới tôi!”
“Tôi cũng không nói có liên quan với cậu mà, chúng tôi tin vào kết luận của cảnh sát.” Ánh mắt Lâm Dục thản nhiên: “Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân cậu ấy tự sát thôi.”
“Cậu hỏi tôi á?” Lục Triều xoay lưng về phía họ: “Sao tôi biết được!”
“Trong gia tộc chúng tôi có một câu nói, vong linh của người tự sát sẽ bị nhốt ở nơi đó, không ngừng lặp lại quá trình tử vong, không thoát ra được.” Tốc độ nói của Lâm Dục không nhanh không chậm: “Trừ khi giải quyết khúc mắc trước khi chết, người đó mới có thể luân hồi.”
Cả người Lục Triều run lên, cố gắng chống đỡ: “Nói bậy! Tôi không tin mấy chuyện mê tín này!”
“Thà tin là có chứ đừng không tin.” Hạ Trầm tiếp lời, nhìn xung quanh: “Có lẽ bây giờ quỷ hồn của Trần Sâm Sâm đang ở đây cũng không chừng, dù sao người cuối cùng cậu ấy muốn gặp khi còn sống là cậu.”
Như phối hợp với lời hắn nói, đèn trên đầu chớp hai cái, cửa sân thượng kêu “két” một cái, một trận gió lạnh thổi tới.
Hai đùi Lục Triều run lên, hoảng sợt hét: “Đừng tới tìm tôi… Đừng tới tìm tôi!”
Lâm Dục kéo ghế qua: “Nói đi, giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra?”
Sau một hồi lâu, Lục Triều mới khó khăn mở miệng: “Bốn năm trước, tôi và gia đình xảy ra mâu thuẫn gay gắt, ba tôi nóng giận nên ném tôi tới một trường cấp ba ở huyện, để tôi tự sinh tự diệt.”
Nhưng cuộc sống của cậu ta vẫn khá thoải mái, vì mẹ Lục thương con trai nên lén đưa cậu ta tiền tiết kiệm, cậu ta không thiếu ăn thiếu mặc nên nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của đám đầu gấu trong trường.
“Khi đó, tôi chung lớp với Trần Sâm Sâm, nhưng cậu ấy rất quái gở, luôn đi một mình, mọi người không thích cậu ấy.” Lục Triều như rơi vào hồi ức: “Có một lần, cậu ấy đạp trúng giày chơi bóng bản giới hạn của tôi, tôi tức giận, quyết định dạy dỗ cậu ấy một trận…”
Dưới sự đồng ý ngầm của Lục Triều, đám đầu gấu liền ra tay.
Từ nhỏ Lục Triều đã quen với việc đi bắt nạt nhưng không biết bắt nạt trong trường học thực sự là thế nào.
Cho đến khi cậu ta đã hoàn toàn quên mất giày chơi bóng phiên bản giới hạn và gặp Trần Sâm Sâm bị đánh bầm dập trong nhà vệ sinh nam, thì lương tâm mới trỗi dậy.
Chỉ một cậu nói của Lục Triều mà sự bắt nạt cả năm đó kết thúc.
“Lúc đó, tôi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nên sau đó tôi muốn bồi thường cho cậu ấy…” Lục Triều đau khổ gập người: “Tôi đối xử tốt với cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, không để người khác ức hiếp cậu ấy, cậu ấy cũng ngày càng tin tưởng tôi, cho tới khi, cho tới khi…”
Cho tới khi không biết sao trong trường lại có tin đồn khó tin nói Trần Sâm Sâm là gay và đang hẹn hò với Lục Triều.
Ở một huyện nhỏ cách đây vài năm người ta vẫn kỳ thị tình yêu đồng giới, không lâu sau, học sinh nhìn họ với đủ loại ánh mắt.
Lục Triều rất sợ, cậu ta nói dối trước mặt đám anh em là Trần Sâm Sâm mặt dày quấn lấy cậu ta, cậu ta không phải gay.
Vì vậy, đám anh em kia lại chặn đường Trần Sâm Sâm sau khi tan học.
Lục Triều biết chuyện này nhưng đã không thể nào cứu vãn được nên cậu ta chỉ có thể hoảng sợ bỏ chạy.
“Sau đó cậu liền về thành phố A, tiếp tục làm cậu chủ nhà họ Lục.” Hiếm khi Lâm Dục nổi giận, đôi mắt phượng tràn đầy sự tức giận, nắm chặt tay: “Cậu chưa từng nghĩ Trần Sâm Sâm sẽ trải qua việc gì khi ở lại à?”
Thảo nào…. thảo nào lên đại học Trần Sâm Sâm thu mình lại trong thế giới của mình như chim sợ cành cong.
“Tôi đã nghĩ, đã nghĩ tới.” Lục Triều không dám ngẩng đầu: “Nhưng một năm trước tôi gặp cậu ấy ở trường, biết cậu ấy cũng thi đậu đại học A, tôi liền thở phào…”
“Sau đó thì sao?” Lâm Dục lạnh lùng nhìn Lục Triều: “Một năm nay cậu đã làm gì với cậu ấy rồi?”
“Tôi không có!” Lục Triều vội phủ nhận: “Lúc cấp ba tôi không hiểu chuyện nên đã làm sai, nhưng giờ chúng tôi đều lớn rồi, tôi nghĩ cậu ấy cũng đã dứt ra rồi, chuyện năm 11 đều đã qua!”
“Vậy vì sao cậu ấy lại đột nhiên nhảy lầu tự sát?” Lâm Dục từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cậu ấy khó chấp nhận.”
Mặt Lục Triều đầy nước mắt: “Tôi không biết…”
“Chuyện này chắc chắn có liên quan tới cậu.” Lâm Dục xoay người: “Nếu tâm nguyện của Trần Sâm Sâm là bắt cậu phải trả giá thì…”
Cậu chắc chắn sẽ thực hiện điều này cho Trần Sâm Sâm.
**
Rời khỏi ký túc xá khoa kỹ thuật dân dụng, Lâm Dục càng nghĩ càng tức, ngay cả hơi thở cũng nặng hơn.
“Được rồi, đừng giận nữa.” Hạ Trầm nắm cổ tay cậu, vuốt ve bàn tay đang nắm chặt của cậu: “Tức giận vì loại người như vậy không đáng.”
Lâm Dục dừng chân, hàng mi rũ xuống, không lên tiếng.
Tay cậu thon dài trắng nõn, nhưng so với tay hắn thì vừa nhỏ vừa đáng yêu.
Hạ Trầm nhẹ nhàng gỡ tay cậu, dụ dỗ: “Buông tay ra cho tôi xem nào.”
Cơn tức của Lâm Dục bỗng tan biến, ngoan ngoãn buông tay.
Hạ Trầm nâng tay cậu lên, quả nhiên thấy vài vết cấu đỏ trên bàn tay non mềm.
Gân xanh trên trán lập tức giật giật, đôi lông mày tuấn tú bất giác cau lại.
Hắn không thích bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì ngoài hắn để lại dấu vết trên người Lâm Dục.
Dù là bản thân Lâm Dục.
“Không sao đâu.” Lâm Dục nhận thấy ánh mắt hắn, đầu ngón tay hơi cuộn lại, rụt tay về.
Hạ Trầm cố nhẫn nhịn, nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo cậu định làm gì?”
Lâm Dục hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Hạ Trầm: “Hạ Trầm, cậu tin tôi không?”
“Tin.” Hạ Trầm trả lời ngay: “Đương nhiên là tin rồi.”
“Những gì tôi sắp nói tiếp theo có thể hơi khó tin nhưng tôi không nói đùa.” Lâm Dục nói tiếp: “Vừa rồi tôi mới lấy đồ dùng của Lục Triều.”
Hạ Trầm giật mình: “Cái gì?”
Lâm Dục nói rõ từng chữ: “Tôi muốn dùng nó để làm phép, triệu hồi quỷ hồn của Trần Sâm Sâm.”
Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý Hạ Trầm coi mình như kẻ tâm thần, nhưng qua mấy giấy Hạ Trầm chỉ cau mày hỏi: “Cậu bỏ đồ dùng của Lục Triều ở đâu?”
Lâm Dục theo bản năng móc chiếc áo ba lỗ màu đen đã bị vò một cục từ túi quần ra: “Ở trong túi.”
Hạ Trầm nhìn cái áo đầy ghét bỏ: “Cần thứ này mới có thể triệu hồi quỷ hồn à?”
Lâm Dục phản ứng hơi chậm: “Cậu không thấy tôi đang nói bậy sao?”
Hạ Trầm lắc đầu: “Không.”
Lâm Dục lại hỏi: “Vậy cậu không sợ sao?”
Hạ Trầm suy nghĩ chốc lát rồi thành thực đáp: “Sợ.”
Lâm Dục đang muốn nói gì đó để trấn an hắn thì thấy bàn tay to hướng về phía mình rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của cậu.
“Tôi nói rồi, tôi nhát gan lắm.” Hạ Trầm nhìn chằm chằm đôi mắt phượng xinh đẹp: “Nhưng hai người đối mặt cùng nhau vẫn tốt hơn một người, phải không?”