Cục cảnh sát.
"Tên." Cảnh sát trung niên lạnh lùng hỏi.
Đàm Trì ngọc thụ lan phong ngồi ở bàn đối diện, đáp: "Đàm Trì."
Thiếu niên tóc đen mắt đen trông không dễ chọc, bắt chéo chân ngước mắt nhìn, không vui nói: "Đàm Dập."
"Hai người là anh em?" Cảnh sát trung niên nhướng mày hỏi.
Đàm Trì và Đàm Dập trăm miệng một lời: "Không phải!"
"Anh ta mà cũng xứng làm anh tôi?" Đàm Dập đổi tư thế bắt chéo chân, dẫu khuôn mặt có vết thương thì vẫn trông rất khó dạy.
Đàm Trì cười phúc hậu: "Làm như thèm lắm!"
Đàm Dập không biết sao hơi tức tối, trán nổi gân xanh, trừng mắt nhìn cậu, khinh thường nói: "Không thèm vậy cả đời này anh cũng đừng về nhà!"
"?" Đàm Trì ra vẻ thông cảm liếc cậu ta một cái, ngoài cười trong không cười nói: "Tôi có về nhà hay không có liên quan gì với cậu?! Nhóc con quản quá nhiều rồi đó!"
Không biết có phải giẫm trúng đuôi không, Đàm Dập đập bàn một cái rầm, đứng bật dậy, đen mặt nhìn chằm chằm Đàm Trì: "Nói lại lần nữa!!!"
Đàm Trì ôm ngực phúc hậu cười: "Nhóc con quản quá nhiều."
Ánh mắt hai bên giao nhau, như hai dòng điện xẹt qua, không khí trở nên ngưng trọng.
"Reng reng reng ——"
Không biết di động của ai vang lên, đánh gãy bầu không khí căng thẳng.
"Ê." Đàm Trì hất cằm nhìn cậu ta, cực kỳ khiêu khích.
"Tôi không tên ê! Tôi tên Đàm Dập!" Đàm Dập phẫn nộ quát.
Đàm Trì chỉ chỉ túi quần cậu ta, bình tĩnh nhắc nhở: "Di động cậu kêu kìa."
Đàm Dập: "..."
Đàm Dập hít một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-toi-va-tinh-dich-he/1323429/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.