Lão thái y rảnh rỗi không việc gì làm, ngày nào cũng đến chơi, nói nhớ con rùa nhỏ của mình, mùa xuân tới còn phải gieo hạt trồng trọt, không biết có kịp không.
Phụ thân ta bị câu chuyện xuân canh của ông ấy mê hoặc, lẩm bẩm "vua triều nào thần triều nấy", chuẩn bị viết thư từ quan, về quê.
Dung Vọng bận đến chân không chạm đất, không có thời gian để ý đến mấy ông lão than vãn vô cớ này.
Hắn đã đăng cơ, với tư cách tân quân, có rất nhiều việc cần giải quyết.
Thư từ quan của phụ thân ta gửi đi gửi lại nhiều lần, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Dung Vọng: "Khương Thừa tướng, nhất định phải đi sao?"
Phụ thân ta tránh nặng tìm nhẹ: "Phải, muốn về quê trồng trọt."
Thực ra phụ thân ta lo bị tân đế gây phiền phức, dù sao cũng không ngờ tiên đế chế-t đột ngột như vậy, người lên ngôi lại là nữ tế cũ. Ông ấy cảm thấy không an toàn, muốn rút lui khi đang mạnh, bo bo giữ mình.
Đến giờ Dung Vọng vẫn chưa công bố thân phận thật của mình, phụ thân ta không biết nội tình.
Hắn đè thư từ quan của phụ thân ta xuống, sai người mời ta vào cung.
Vào điện, ánh chiều tà rọi qua cửa sổ xuống án thư, chồng tấu chương cao như núi, nghiên mực chưa khô, màn the bị gió thổi nhẹ bay bay, tất cả đập vào mắt. Không có ai.
Đang định bước ra, bất ngờ một hơi thở lạnh lẽo từ phía sau ôm lấy ta.
Dung Vọng: "Khương Hoài Nguyệt, giờ trẫm là đế vương một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799524/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.