Hắn nhìn ta chăm chú: "Hoài Nguyệt, đợi ta vài ngày, ta sẽ khắc cho nàng một mảnh khác. Ta có thể học được. Ta học cái gì cũng rất nhanh..."
Chợt nhớ ra điều gì, hắn cúi mặt xuống, tự nhủ một cách bình thản:
"Phải rồi, ta học cái gì cũng nhanh, chỉ riêng việc học cách yêu và thừa nhận tình yêu là hơi đần độn, chậm một bước, thành ra vạn kiếp không thể cứu vãn."
Dáng vẻ bình thản, không như mọi khi luôn tỏ ra đáng thương yếu đuối. Nhưng hiếm hoi làm sao, lại khiến lòng ta quặn thắt.
Ta chợt nhớ đến ngày hôm đó, khi cổng tướng phủ bị gõ vang, hắn đứng ngoài cửa, áo trắng như tuyết, thân hình cao ngất. Hắn đứng đó, đứng giữa ánh nắng, nhưng dù ánh dương tỏa quanh người vẫn không sao xua tan được vẻ lạnh lẽo cô độc.
Nhớ lúc hắn ở Đông cung cũng bình thản như vậy, những tờ giấy trắng viết chữ "Ngọc" đầy đất, chỉ có tờ giấy viết chữ "Vọng" nhuốm má-u của chính hắn, nằm không xa chỗ hắn, như cùng bị vứt bỏ, như bị ngăn cách trong một không gian riêng biệt. Tách biệt với thế giới, mưa gió thê lương.
61
Thịnh Vương làm phản. Chó cùng rứt giậu, liên kết với An Vương cùng ép vua thoái vị. Có vẻ An Vương chính là kẻ âm thầm mưu phản, phái người ám sát Dung Ngọc và lão thái y. Tuy nhiên trông hắn ta không mấy muốn tham gia, có lẽ vì thời cơ chưa chín muồi đã bị Thịnh Vương ép buộc phải ra tay.
An Vương là vương khác họ, từng làm tướng quân, dưới tay vẫn còn binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799523/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.