Thời gian trôi qua, tuyết tan, gió xuân về với kinh thành. Thiếp mời lễ cập kê của ta đã được gửi đến các phủ đệ, tổ phụ tiếc nuối nói rằng, viện thủ Thái y viện, vị sư phụ đó, cũng là người xem ta lớn lên, không biết ông ấy có kịp trở về không. Theo lịch trình thì vẫn kịp trở về trước lễ cập kê của ta.
Đáng tiếc lão thái y gặp xui, trên đường lại gặp phải sơn phỉ, khi tin tức truyền về kinh thành thì người đã mất tích mấy ngày rồi. Hoàng thượng phái Thái tử đi diệt phỉ, tiện thể tìm người về.
Tổ phụ và lão thái y là bạn thân, cũng thúc giục mấy người tộc huynh của ta đi tìm người.
Những chuyện này đều không ảnh hưởng đến lễ cập kê của ta diễn ra như thường.
Hôm đó Khương phủ khách khứa như mây, các quý nữ vây quanh ta, giúp ta trang điểm, Tống Song điểm cho ta chút phấn hồng, hài lòng nhìn ta: "Khương Hoài Nguyệt, hôm nay ta miễn cưỡng công nhận ngươi là người đẹp nhất kinh thành."
Ta nhìn người trong gương, mắt sáng mày thanh, đẹp mà không yêu mị.
Ta cố ý chọc tức nàng ấy: "Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, về sau đều thế cả."
Sau đó hai bọn ta lại âm thầm đấu khẩu.
Ra đến cửa, bất ngờ đụng phải một người không ngờ tới.
25
Tống Song: "Sao nàng ta lại đến đây? Ngươi còn gửi thiếp mời đến Đông cung sao?"
Ta cũng nghi hoặc: "Không có."
Ta bảo Bảo Châu đi dò la, Bảo Châu quay lại nói là do An Vương Thế tử dẫn vào Khương phủ.
Ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799510/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.