Cây không hầu đó thực sự đẹp, đẹp đến mức ta đã học không hầu một thời gian chỉ vì nó. Nhưng vài tháng trước đã bán đi cùng với những thứ khác.
Ta thử âm, dần dần có cảm giác, rồi tự nhiên bắt đầu đàn, xung quanh mọi người dần im lặng, được tiếng đàn dẫn vào không gian tĩnh mịch như ánh trăng dệt lụa.
Trăng chiếu núi vắng, hương thơm thoang thoảng không thấy cành mai. Một khúc kết thúc, cả sảnh đường im lặng. Ta không ngạc nhiên, nhẹ nhàng cáo lui với Quý phi rồi quay về chỗ ngồi. Sau đó mọi người như tỉnh giấc, tán thưởng không ngớt. Quý phi nói ta xứng đáng là người xuất sắc nhất, ban cho ta cây mai mỹ nhân đó, nhưng không cho người mang đến, bàn tay với móng tay đỏ thắm của bà ta bẻ xuống một cành hoa quý giá, đưa cho ta.
"Hoa đẹp nên hái ngay khi có thể. Theo thông lệ trước đây, bông hoa này, Khương tiểu thư có thể tặng cho một người trong số những người có mặt. Không biết Khương tiểu thư muốn tặng cho ai?"
22
Ta nhận lấy cành Chu Sa Mỹ Nhân Mai độc nhất vô nhị, màu đỏ thắm, cánh hoa chồng lên nhau, đẹp đến lay động lòng người. Tặng cho ai? Ánh mắt ta lướt qua Quý phi, thấy sự mong đợi trong mắt bà ta, có lẽ đang chờ ta tặng hoa cho Thịnh Vương.
Thịnh Vương nhìn ta, trong mắt là sự nóng bỏng quyết đoán.
Khúc Anh nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay ta, lộ vẻ hâm mộ.
Bảo Châu cũng nhìn bông hoa, tiếc nuối vô cùng, có lẽ đang nghĩ nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799509/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.