Vào ban đêm, Diệp Sanh tỉnh dậy khi máy bay hạ cánh xuống đảo Rạn San Hô Đen.
Sau khi từ Bảo tàng Tín Ngưỡng trở về, Ninh Vi Trần cần phải báo cáo tình hình với hiệu trưởng Thiên Dụ.
Diệp Sanh quá mệt mỏi và trở về căn hộ một mình.
Quản gia Lý đóng cửa lại cho cậu, mỉm cười nói: "Thiếu phu nhân, nếu cậu cần gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Diệp Sanh: "..." Nếu cậu nhớ không lầm thì lúc đầu quản gia Lý gọi cậu là cậu Diệp đúng không? Từ khi nào ông gọi Thiếu phu nhân lưu loát như vậy?
Nhưng bây giờ, Diệp Sanh không còn phải vật lộn với những danh hiệu này nữa.
Diệp Sanh không nói thêm gì nữa, thản nhiên gật đầu.
Quản gia Lý nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Vậy tôi không quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi."
Diệp Sanh cúi đầu nhìn vết thương trên lòng bàn tay, hẳn là Ninh Vi Trần ở trên máy bay đã lau chùi cho cậu, vết máu tích tụ rất nhanh. Diệp Sanh ngẫu nhiên lấy một ít quần áo trong tủ rồi bước vào phòng tắm. Sau khi tắm và sấy tóc, cậu mặc một chiếc áo ngủ màu đen và ngồi trên ghế sofa trước khi kịp lấy đồ trên người ra.
Khẩu súng, cây bút chuyện xưa, khối bát diện và tấm vé vàng của Nhà Truyền Giáo. Đầu ngón tay cậu tái nhợt và lạnh lẽo, lướt qua từng thứ một, lông mi rũ xuống, che giấu những suy nghĩ sâu xa trong đôi mắt hạnh.
Cây bút chuyện xưa chỉ hữu ích cho diễn đàn thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3555475/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.