Đảo Lữ】, được biết đến với cái tên Giá treo cổ Trái đất, trước đây là "Vùng đất cấm tối cao" của nhân loại?
Diệp Sanh sửng sốt, đồng tử co rút lại, nhưng cậu nhanh chóng áp chế sự kỳ dị trong lòng.
Bởi vì Diệp Sanh ngay từ đầu đã có ấn tượng rất xấu về Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm, không giống như những dị năng giả khác coi họ là người có thẩm quyền.
Cậu không có dị năng và không cần thuốc sinh học. Ở chung với Ninh Vi Trần đã lâu, Đảo Bướm và Tổng cục đã trở nên khó chịu như ruồi đối với cậu.
Diệp Sanh chỉ tò mò một điều.
"Tại sao Đảo Lữ lại trở nên như thế này?"
Cậu hỏi với giọng lạnh lùng.
Nhà Truyền Giáo khàn giọng đầy ẩn ý nói: "Vấn đề này cậu nên hỏi Cục Phi tự nhiên của cậu đi. Nhân loại hẳn là quen thuộc với 【Năm Phá Kén】 hơn tôi."
"Lần này gặp cậu, tôi lại đưa cho cậu một cành ô liu. Tôi rất ngưỡng mộ màn biểu hiện của cậu trong Bảo tàng Tín Ngưỡng."
Nhà Truyền Giáo từ từ duỗi tay ra khỏi chiếc áo choàng đen.
Những ngón tay của Chúa đã già nua và mục nát như những cây sồi.
Một tấm vé vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay của Nhà Truyền Giáo. Phía trên vẫn có ba chữ "Nhà Truyền Giáo" như rồng bay phượng múa.
Diệp Sanh: "..."
Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra nó.
Cố Sự Đại Vương thích tiếp tục viết câu chuyện, trong khi Nhà Truyền Giáo thích để lại dấu ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3555474/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.