Diệp Sanh có lẽ chưa từng nghe được nhiều lời khen ngợi trong đời như đêm nay. Ninh Vi Trần lúc đầu có thể thật sự muốn khen ngợi cậu, nhưng về sau hắn lại thuần túy là tính tình ác liệt. Trong khi bọn họ l@m tình, hắn khen ngợi từng bộ phận đỏ bừng trên cơ thể của cậu, mọi phản ứng khi cậu xúc động. Diệp Sanh buộc phải chủ động hôn hắn, cậu mở to đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Sanh nói: "Im đi." Ninh Vi Trần rất hài lòng với sự chủ động của cậu, cười ha hả, tóm lấy bắp chân cậu, tay còn lại dùng sức ấn mạnh eo cậu xuống giường, phát động một đợt cuồng phong tấn công mới.
Ngày hôm sau, khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu khó có thể mở mắt ra được. Đêm qua, Ninh Vi Trần dường như chỉ muốn "làm cậu khóc", như thể hắn bị bệnh tâm thần. Nếu là cậu đến làm chắc chắn sẽ dịu dàng hơn hắn.
Giường trong khách sạn mềm mại, thoải mái, dễ ngủ hơn nhiều so với ván gỗ cứng nhắc ở làng cổ Dạ Khóc, không cần lo lắng về các loại ác mộng, người giấy và trẻ em dị dạng.
Rèm cửa được kéo thật chặt để ngăn ánh sáng lọt vào. Diệp Sanh duỗi tay ra từ trong chăn, bật đèn đầu giường lên, không ngờ trên người cậu che kín đầy những dấu vết ái muội.
Cái loại điên cuồng này của Ninh Vi Trần, may mắn là thể chất của cậu tốt.
Diệp Sanh kìm nén cơn tức giận, xoa xoa giữa lông mày, không muốn nhìn thấy mớ hỗn độn trên ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3545496/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.