"Anh Dư... Mấy cậu......"
Phương Ái nhìn chằm chằm vào hai người họ, cô mù rồi sao? Hai người họ hôm qua còn lạnh lùng trừng nhau như nước với lửa, sao hôm nay lại ăn chung một đũa thế này?
Sâu trong biển hận là ái tình???
Tình anh em xã hội chủ nghĩa của mấy anh bạn sao lạ thế nhở?
Vệ Nhiêu nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Ôn Biệt Yến, bàn tay đang ôm lấy cánh tay của Phương Ái vô thức siết chặt lại
Dư Duy chầm chậm thu đũa về
Ôn Biệt Yến vẫn đang nhìn anh, Phương Ái và Vệ Nhiêu vẫn còn đứng đấy đợi đáp án từ Dư Duy. Trong chốc lát đầu óc anh bỗng trống rỗng chẳng biết nên nói thế nào, nhưng vì quá vội nên đành vừa nói vừa nghĩ cách biện minh: "Cái kia.........Ôn Biệt Yến của mấy cậu mang cơm trưa cho tôi...à không, mang cơm trưa tới, cậu ấy muốn tôi ăn thử thôi........."
Phương Ái kinh ngạc nhìn về phía Ôn Biệt Yến: "Thật?? Cậu mang cơm trưa cho Dư Duy thật sao!?"
Ôn Biệt Yến không nói lời nào, chỉ bình tĩnh gật đầu
"Vì sao?" Phương Ái giật mình hoảng hồn, cô không còn tâm trí đâu để quan tâm đến tay Vệ Nhiêu đang ôm tay mình dần siết chặt hơn
Thế giới này xoay nhanh quá nên quay đi quay lại cô đã thành người tối cổ rồi!?
"Vì cái gì chứ..." Dư Duy cười khổ, bây giờ chẳng biết vịn ra lý do nào để giãi bày nữa, lúng túng chỉ vào Ôn Biệt Yến: "Bởi vì......bởi vì cậu ấy muốn mang cơm cho người tốt như tôi!"
"Cậu tốt nên Ôn Biệt Yến mới mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-doi-thu-bam-dinh-lay-tui/917175/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.