Tạ Tinh phát hiện ra cậu trai lạnh lùng chưa từng hé lời kia không hề bị câm!
Chỉ đơn giản là do cậu ta lạnh lùng mà thôi.
Sau khi anh tiễn em trai đáng yêu của mình đi thì lại bắt đầu tiếp tục lải nhải bên tai cậu trai lạnh lùng.
“Hóa ra cậu có thể nói chuyện à? Tại sao lúc trước lại không nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ tôi nói nhanh quá cậu không trả lời được sao? Thật ra chỉ cần cậu trả lời là tôi sẽ dừng lại mà… Phải rồi, cậu đánh nhau giỏi quá, là được luyện tập từ nhỏ hay sao? Về sau vẫn sẽ theo đuổi con đường này chứ? Còn nữa…”
Một khi Tạ Tinh đã nói chuyện thì không thể dừng lại, anh nói tới nỗi miệng khô khốc, cổ họng muốn bốc khói nhưng vẫn chưa chờ được câu trả lời của cậu trai lạnh lùng. Nói xong một lúc, như không thể chịu nổi nữa, anh ta nghẹn lời, tha thiết nói với Phó Minh Thành: “Cậu để ý tôi một chút có được không? Lần đầu tiên tôi cảm thấy nói chuyện cũng thật quá mệt mỏi đấy.”
“Cậu ấy là em trai của cậu à?”
Tạ Tinh vò đầu bứt tóc: “Đúng vậy, cậu hỏi cái này làm gì? Không phải đang nói về lựa chọn trong tương lai, mục tiêu của cuộc sống hay sao? Em trai tôi ấy à…”
Phó Minh Thành lại ngắt lời: “Hai người thân nhau lắm sao?”
“Không…” Anh hai họ Tạ không cam tâm, cố gắng tìm cách quay lại chủ đề trò chuyện ban nãy, “Cậu thích hải quân, không quân, hay là lục quân?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469744/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.