Phó Minh Thành lớn lên trong sự an nhàn, no đủ, hắn biết đến chiến tranh đổ máu cũng chỉ thông qua sách vở mà thôi. Nhưng tới khi bản thân thực sự được bước chân vào một đất nước đang bị chiến tranh tàn phá mới có thể hiểu được những con chữ ở trên sách vở chẳng miêu tả được hết sự đáng sợ của nó.
Sau khi máy bay đáp xuống một quốc gia nào đó, Phó Tuyết Khuynh đã đưa hắn đi bằng rất nhiều phương tiện, có thể là đường thủy mà cũng có thể là đường bộ… tóm lại là không phải đường hợp pháp.
Phó Minh Thành chẳng khác gì một con rối vô hồn bị đưa tới Afghanistan, lúc tới nơi khắp người hắn nơi nào cũng có vết thương, tất cả đều là do Phó Tuyết Khuynh gây ra trong lúc nổi điên.
Sau khi đến Afghanistan, Phó Tuyết Khuynh đã thay đổi hết những bảo tiêu ở bên người, tất cả những người mới đều là lính đánh thuê.
Dưới khói lửa của chiến tranh, cái mà Phó Minh Thành nhìn thấy ngoài khói lửa, tiếng đại bác và những bức tường đổ nát thì còn có cả máu đỏ nhuộm khắp nơi.
Hắn cứ tưởng mình sẽ nôn mửa nhưng không, ngay cả thời gian để sợ hãi hắn cũng không có, chỉ biết sợ hãi né tránh tiếng súng, dùng hết sức lực để dãy dụa mà sóng sót.
Mọi thứ ở trước mắt hắn đều là một đống đổ nát, đôi khi Phó Minh Thành tự nhủ, mình kiên trì sống sót tới như vậy rốt cuộc là để làm gì?
Có thể hắn chưa muốn chết… hoặc là bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469743/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.