Thật sự là Tạ Lăng không có cách nào giả bộ thâm tình chân thành với Ôn Tử Nhiên được, bảo anh diễn vai tra nam lừa tình ư?
“Các người tiếp tục đi.” Tạ thiếu gia ngồi xổm xuống bế con mèo đang cọ bên chân mình lên, quay người dứt khoát rời đi.
Không biết Tước Tước cố ý để bị đánh trúng có đau không...
“Tạ Lăng!” Đột nhiên Ôn Tử Nhiên gào lên, giọng nghẹn ngào, lộ ra ba phần khổ sở ba phần bi ai bốn phần không cam lòng, ánh mắt tràn ngập sự thống khổ.
Tạ Lăng kinh ngạc quay đầu lại, Ôn Tử Nhiên thật sự có kỹ thuật diễn mấy vai như này hả?
Ôn Tử Nhiên chạy hết tốc lực đến bên cạnh Tạ Lăng, cậu nắm lấy cánh tay Tạ lăng, vẻ mặt lên án: “Lăng Lăng, cậu thật tàn nhẫn!”
Phó Minh Thành đánh nhau không có võ đức gì cả! Thế mà dám đánh vào mặt!
“Cậu không màng tình nghĩa huynh đệ, thì đừng trách tôi ghê tởm cậu!” Ôn Tử Nhiên căm giận!
Đến đây đi, không phải sang cốt truyện 2 rồi sao! Bây giờ tôi chính là tiểu thiếu gia du ngoạn nhân gian bị dụ dỗ sau đó bị cậu tàn nhẫn vứt bỏ nên thành tiểu bạch hoa hắc hóa nè.
Con mèo quýt được Tạ Lăng ôm trong lòng khá nặng, làm anh ôm hơi mỏi, bây giờ còn bị Ôn Tử Nhiên kéo tay nữa, trọng lượng của mèo quýt đổ hẳn lên một bên cánh tay anh.
Anh nhướn mày, không kiên nhẫn quát: “Buông tay ra.”
Ôn Tử Nhiên tựa hồ bị những lời này tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469739/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.