“Chết rồi?”
Ông chủ Vu nói xong hai chữ này thì trầm mặc một hồi lâu, không biết qua bao lâu, ông mới rít một hơi thuốc: “Chết rồi cũng tốt... Cô ấy như vậy, sống mới là bị tội.”
Ông chủ Vu nghiêng người nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ phiêu du về quá khứ, mà Phó Minh Thành lại đột nhiên lên tiếng đánh gãy hồi ức của ông chủ Vu.
“Tôi không quen biết ngài, ngài cũng không quen biết tôi.”
Ông chủ Vu quay đầu lại, mớ râu tục tằng trên mặt che kín vẻ mặt ông.
Ông phun ra một ngụm khói thuốc: “Được.”
Tạ Lăng đang mơ mư màng màng ngủ, bất chợt ngửi thấy một mùi gì đó rất thơm, anh hít hít mũi ngửi, gian nan hé một con mắt ra, ánh mắt mông lung nhìn về nơi phát ra mùi thơm ấy.
“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành thấy Tạ Lăng tỉnh, lập tức lên tiếng.
Tạ Lăng ngồi dậy, cơ thể hơi lung lay, Phó Minh Thành vội bước lên ôm lấy anh, Tạ thiếu gia vùi đầu vào hõm cổ chim hoàng yến, khen ngợi: “Anh thơm quá...”
Hình như là mùi dê nướng nguyên con.
Phó Minh Thành dở khóc dở cười, “Lăng Lăng, đến giờ ăn cơm rồi.”
Trang trại nuôi ngựa của ông chủ Vu không cung cấp dịch vụ dừng chân nghỉ ngơi cho du khách, thật ra sân viện này ông chủ Vu xây để làm nhà ở cho mình luôn, thế nên phòng tương đối đơn sơ giản dị, mà hình như cũng không phân chia phòng ngủ phòng khách luôn ấy, giống như chỉ cần kê đại vào phòng một cái bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469732/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.