Bởi vì có suy đoán, Tạ Lăng theo bản năng mà bắt đầu quan sát Phó tiên sinh, vì thế Tạ thiếu gia bỗng nhiên phát hiện ra rất nhiều chuyện trước nay mình chưa từng chú ý đến.
Tỷ như mỗi ngày Phó tiên sinh nấu ăn nhất định sẽ có món mà anh thích ăn nhất, ngược lại, món anh thích ăn nhất đều ngon hơn những món khác, giống như đã lén luyện tập không biết bao nhiêu lần rồi mới bưng lên cho anh ăn.
Tỷ như mỗi ngày Phó tiên sinh đều sẽ đặt một cốc nước ở bên phía tay trái anh. Khi còn nhỏ Tạ Lăng từng bị thương ở tay phải, cho nên anh phải tập thói quen dùng tay trái, sau khi lớn lên cũng cảm thấy dùng tay trái thoải mái hơn.
Lại tỷ như, trong rổ trái cây trong nhà sẽ không bao giờ xuất hiện đào —— Tạ Lăng bị dị ứng với đào.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Phó tiên sinh rất hiểu anh, có đôi khi Tạ Lăng thậm chí còn cảm thấy có phải người mất trí nhớ mới chính là mình không? Bởi vì anh xác nhận trước đây mình tuyệt đối không hề quen biết Phó Minh Thành.
Anh cảm thấy có lẽ là Phó tiên sinh... thực sự thích mình.
Nhưng ai lại thích một người mà mình chưa từng gặp mặt nhỉ?
“Ai sẽ thích một người mà mình chưa từng gặp mặt á?” Ôn Tử Nhiên nghe Tạ Lăng hỏi câu này, không nhịn được lặp lại một lần, cậu trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi đưa ra đáp án ——
“Đương nhiên là fans rồi!”
“Tuy chưa từng gặp mặt idol mình bao giờ, nhưng có lẽ là vì mặt, vì một đoạn tiết mục nào đó, hoặc vì một đoạn cut phim chẳng hạn, cho nên liền thích thôi. Ai, fans của tớ chỉ muốn thấy tớ hải vương lật xe thôi, chứ các cô ấy không có yêu tớ thật lòng, hừ.”
Tạ Lăng muốn nói mình không phải minh tinh, nhưng ngay sau đó anh chợt ý thức được điều gì đó.
Anh mở trình duyệt lên, gõ mấy chữ ‘thiếu gia bạc tỷ’, ‘Tạ Lăng’ rồi ấn tìm, ngay lập tức có hàng trăm kết quả tìm kiếm hiện ra.
Tạ lăng: “...” Hình như mình cũng là người nổi tiếng thì phải.
Tạ gia là nhà giàu số một ở trong nước, khi đồng chí Tạ Vinh Quang vẫn chưa tiếp quản Tạ gia, khi ông ấy vẫn còn Tạ gia nhị thiếu, ông đã tích cực hoạt động sôi nổi trên mạng. Sau khi sinh Tạ Lăng thì hầu như ngày nào cũng mang Tạ Lăng ra bên ngoài rêu rao, hận không thể đẻ cho cả thiên hạ nhìn thấy con trai cưng bé bỏng của mình.
Mà thế giới này ấy à, chung quy cũng chỉ là thiên hạ của nhan cẩu* mà thôi, khi Tiểu Tạ Lăng phấn điêu ngọc trác xuất hiện trên màn ảnh, nháy mắt đã đánh trúng trái tim của vô số người, mà khi đôi mắt màu hổ phách của Tiểu Tạ Lăng hơi mở to, tự cho là bí ẩn mà nhìn lén màn ảnh, quả thật hình ảnh đó đã làm trái tim mọi người tan chảy.
(* giống nhan khống, ume sắc đẹp đó)
[Oa oa oa oa nhà giàu số một giấu tui sinh con rồi!]
[Tiểu thiếu gia đáng yêu quá!]
Vậy là từ khi còn nhỏ, Tạ Lăng đã có một lượng fans hùng hậu, gọi tắt là fan ba fan mẹ, mà trên con đường Tạ Lăng chậm rãi lớn lên, lượng fans này cũng dần dần mở rộng quy mô, bắt đầu có thêm một số fan vợ fan chồng, fan couple fan only,... Nhưng dựa theo số lượng thì nhiều nhất vẫn là fan ba fan mẹ.
Lưu lượng thì dựa vào chương trình tạp kỹ, diễn viên thì dựa vào tác phẩm, mà Tạ thiếu gia thì dựa vào fans.
Tuy fans của anh không nhiều nhưng được cái trung thành. Nhưng fan ba fan mẹ thuở ban đầu hiện giờ hầu như đều đã thành gia lập nghiệp hết cả rồi, thế nhưng bọn họ vẫn còn có thời gian có tinh lực có kỹ thuật có trình độ, chỉ cần phất tay một cái là có thể nhận được tài nguyên từ nhóm fans. Mà nếu có thời gian rảnh hơn nữa thì họ còn có thể làm cắt nối biên tập mấy đoạn cut để hút fans cho tiểu thiếu gia nhà mình.
Thế nên Tạ Lăng có rất nhiều video ở trên mạng.
Anh bấm bừa vào một video, là video về quá trình trưởng thành của anh, từ lúc còn bé tí đến thời thiếu niên rồi thanh niên, nhạc nền nhẹ nhàng, hiệu ứng êm dịu, như thể đang chính mắt mình chứng kiến quá trình lớn lên của mình.
Thân là nhân vật chính của video. Tạ lăng xem mà thấy xấu hổ, anh tắt video đi, rồi nhớ lại những gì Phó tiên sinh đã làm trong khoảng thời gian này.
Ừm... Cũng giống ba chăm sóc con trai lắm.
Nhóm fans của anh lan tỏa một diện tích lớn đến độ cũng bao trùm được Phó tiên sinh vào trong luôn?
“Mà cậu hỏi cái này làm gì? Ông chủ đang quan tâm đến đời sống tình cảm của nhân viên à?” Ôn Tử Nhiên nằm vắt chân chữ ngũ trên sô pha, nhón một quả anh đào bỏ vào miệng, mơ hồ hỏi: “Hay là có fans đến tìm cậu tỏ tình?”
Tạ Lăng bình tĩnh đáp: “Không có.”
Dù Phó tiên sinh có là fan của anh đi nữa, nhưng anh ấy vẫn chưa có tỏ tình đâu.
Ôn Tử Nhiên lười biếng nói: “Cậu không cần phải lo lắng, tớ thấy fans của cậu đều rất lý trí, cùng lắm là điểm danh dưới weibo của ba cậu, tự chơi tự vui, quả là fandom gương mẫu. Mà cái bạn fan điên cuồng nhất của cậu đều đặn mười năm như một ngày điểm danh dưới weibo của ba cậu đấy ha.”
Tạ Lăng nhăn mày: “Điểm danh cái gì cơ?”
“Hả? Ngay cả điểm danh mà cậu cũng không biết?!” Ôn Tử Nhiên ngồi bật dậy, ánh mắt như không thể tin được.
“Chú Tạ đó, hồi cậu mười mấy tuổi thì chú ấy đăng một cái weibo, nội dung đại loại là ‘thích con trai tôi thì đến điểm danh, nói không chừng sau này có cơ hội làm con dâu tôi’, còn gắn thêm cái icon đầu chó nữa. Sau đó một đống fans mẹ của cậu đi đầu điểm danh, sau đó những ai gia nhập fandom của cậu cũng đều có thói quen điểm danh luôn. Cái phong tục này cũng đã sắp mười năm rồi đấy, cậu không biết hả??”
Tạ Lăng: “...”
Tớ thật sự không biết đấy.
Không biết ba tớ còn có thời gian nhàn nhã thế đấy, cũng không biết hóa ra fans của tớ chiều theo ý ba tớ như vậy, còn có thể coi trò đùa này thành ‘phong tục’.
“Cậu vừa nói có người điểm danh suốt mười năm?” Tạ Lăng hỏi.
Ôn Tử Nhiên nổi hứng thú: “Đúng rồi! Hơn nữa ‘mười năm như một ngày’ không phải là thủ pháp so sánh đâu, mà thật sự là điểm danh từ ngày đầu tiên, mỗi ngày đều không quên đến, đến nay đã đăng hơn 3000 weibo rồi, hầu hết mỗi cái đều là ‘çhúc Lăng Lăng mỗi ngày đều vui vẻ’, đến ngày nghỉ lễ thì sẽ thành ‘chúc Lăng Lăng năm mới vui vẻ’, ‘chúc Lăng Lăng tết Nguyên Đán vui vẻ’, đến ngày sinh nhật cậu thì là ‘çhúc Lăng Lăng sinh nhật vui vẻ’, dù sao cũng khẳng định không phải là máy tự gửi đâu! Giọng điệu y hệt mấy ông lão cán bộ, nói không chừng là coi cậu như con trai mà nuôi á. Nhưng mà hai ngày trước không hiểu sao hắn lại đăng một cái weibo hỏi xem có giống mèo nào xấu xấu chút không.”
Ôn Tử Nhiên trước nay thích hóng hớt, đặc biệt là trong fandom của cậu, các fan đều biết cậu là anh họ của Tạ Lăng, có hôm cũng sẽ cùng cậu tâm sự về chuyện của Tạ Lăng. Mà người anh em kia kiên trì điểm danh mười năm không nghỉ ngày nào, cũng rất nổi tiếng trong fandom của Tạ Lăng, cậu cũng vì tò mò mà đi nhìn xem, dùng clone để theo dõi hắn.
Tôi – Ôn Tử Nhiên, nhất định một ngày nào đó phải nhìn thấy người này bỏ lỡ.
Hỏi về... mèo?
Mí mắt Tạ Lăng giật giật, trong lòng nảy lên suy đoán: “Ở dưới weibo của ba tớ à?”
“Không phải, người ngày mỗi ngày đều share lại weibo mười năm trước của ba cậu, sau đó rep lại.” Ôn Tử Nhiên tỏ ra hiểu rõ, “Cậu tìm ID của hắn là ra ngay, ID là ‘Vân Thành’, nick đầu tiên chính là hắn đó, lượng fans khoảng mấy trăm vạn thì phải, đều là fans của cậu vì tò mò mà follow đó, còn có người trả giá muốn mua tài khoản của hắn luôn.”
Nghe nói là fan mẹ của Tạ Lăng, vì cô ấy cảm thấy tài khoản này có giá trị lưu trữ.
“Vân trong vân đóa, thành trong thành thị?” Tạ Lăng hỏi.
Ôn Tử Nhiên: “Đúng rồi.”
Tạ Lăng tìm kiếm ID ‘Vân Thành’, phía trên cùng là một tài khoản không có tích V 500 vạn fans, ảnh đại diện cũng là hình mặc định. ấn vào tài khoản, tus đầu tiên của chủ trang là điểm danh ngày hôm nay, viết ‘çhúc Lăng Lăng mỗi ngày đều vui vẻ’. Lướt xuống phía dưới mới thấy weibo ‘hỏi giống mèo xấu xấu’ mà Ôn Tử Nhiên kể, xem thời gian thì trùng khớp với cái ngày mà anh nói muốn nuôi một con mèo.
Tạ Lăng bất chợt đứng lên, anh đi đến trước tủ kính để tài liệu, mở tủ rút ra một cái hộp màu đen, lấy ra một phần tư liệu.
Đây là tư liệu có liên quan đến Phó tiên sinh mà anh đã sai trợ lý đi điều tra sau khi anh và hắn đi lãnh chứng, bên trên là bản tóm tắt về thân thế và lịch sử gây dựng sự nghiệp của Phó tiên sinh, thoạt nhìn giống như một cuốn tiểu sử nhân vật.
Mà ở vài trang cuối cùng có ghi mấy dòng chữ nhỏ, trong đó có một câu ghi...
Trước khi Phó Minh Thành tiên sinh thành niên vẫn luôn sử dụng cái tên Phó Vân Thành, sau khi thành niên đã đi sửa tên thành Phó Minh Thành.
Vân Thành!
Vụ án đã được giải quyết, hóa ra Phó tiên sinh đúng thật là fans của anh! Còn là fan ba nữa chứ!
Ánh mắt Tạ Lăng có hơi hoảng hốt.
... Hóa ra Phó tiên sinh muốn làm ba mình.
Hôm nay Tạ Lăng về nhà muộn hơn mọi khi, anh ngồi trên bàn cơm, nhìn món thịt bò hầm khoai tây ở gần mình nhất, không khỏi nhớ lại ——
Trong báo cáo tổng kết thường niên năm ngoái, fans của anh có viết về TOP 10 món ăn mà anh thích ăn nhất, trong đó có món thịt bò hầm khoai tây.
Tạ Lăng cắn đũa, suy nghĩ có chút trống rỗng. Không sai, quả nhiên anh ấy là fans của mình.
“Không sao.” Phó Minh Thành lắc đầu, sau đó nói, “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn cơm trước đi.”
Bởi vì đồ ăn sắp nguội rồi nên muốn mình mau ăn cơm đi, đúng là suy nghĩ của người làm cha, Tạ Lăng vừa ăn vừa nghĩ như vậy.
Anh cơm nước xong xuôi, vừa buông đũa ra, Phó Minh Thành lại nói: “Anh có hầm canh đó, Lăng Lăng uống thêm chút canh đi, tốt cho dạ dày.”
Tạ Lăng nhận lấy bát canh, ánh mắt lơ mơ.
Fans của anh cũng biết dạ dày của anh không được tốt lắm, họ sẽ để lại lời nhắn dưới weibo của ba anh ‘Mời chuyên gia dinh dưỡng về cho bé cưng nhà chúng ta đi, nuôi nó béo béo chút, bé cưng vẫn là trẻ con mà!’
Hầu như ngày nào Phó tiên sinh cũng đều hầm canh cho mình, chính là để bồi bổ dạ dày cho mình.
Tạ Lăng cúi đầu nhìn bát canh, càng thêm tin tưởng vững chắc vào suy đoán của mình —— quả nhiên anh ấy muốn làm ba mình mà.
Đúng thật là Phó tiên sinh khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng cảm giác an toàn của anh ấy không phải là ỷ lại người khác, mà là muốn người khác ỷ lại vào anh ấy!
“Lăng Lăng thấy không thoải mái à?” Ánh mắt Phó Minh Thành có chút thăm dò, hình như hôm nay Lăng Lăng ngẩn người hơi bị nhiều.
Phó Minh Thành lo lắng Lăng Lăng phát bệnh, hắn duỗi tay muốn sờ trán Lăng Lăng, nhưng Tạ Lăng lại đột ngột đứng bật dậy, né tránh bàn tay Phó Minh Thành.
Tạ Lăng không dám nhìn thẳng vào Phó tiên sinh, giọng nói hơi hoảng loạn: “Tôi ăn xong rồi, lên tầng trước đây...”
“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành bắt lấy cánh tay Tạ Lăng, nhíu mày, “Đo nhiệt độ cơ thể trước.”
Tạ Lăng thở dài sâu kín: “Được.”
Đến lúc này anh ấy cũng không quên để ý đến tình trạng cơ thể mình, còn hơn cả ba ruột của mình nữa.
Phó Minh Thành bê hòm thuốc lại, tỉ mỉ tiệt trùng cho nhiệt kế bằng bông tẩm cồn. Tạ Lăng vì thuận theo Phó Minh Thành đang ôm nỗi lòng người làm cha mà chủ động cởi bỏ nút thắt, không có giải thích rằng thật ra mình vẫn rất khỏe.
Ánh mắt Phó Minh Thành lơ đãng dán lên xương quai xanh của Tạ Lăng, theo cổ áo mở rộng có thể thấy được thân thể xinh đẹp trắng đến lóa mắt ấy, ngón tay hắn khẽ run, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Hầu kết của hắn lăn lộn, Lăng Lăng đang làm gì vậy...? Là đang mời gọi hắn ư?
Tạ Lăng chú ý đến Phó tiên sinh vẫn đang dán mắt vào ngực mình, anh tự hỏi hai giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ —— hiểu rồi, là ba đang lo lắng bé con nhà mình bị lạnh!
Anh nhanh chóng cài nút áo vào, cực kỳ ngoan ngoãn mà duỗi tay ra lấy nhiệt kế từ Phó tiên sinh, “Tôi tự làm là được.”
Không làm phiền người cha già phải nhọc thân!
Phó Minh Thành ngừng lại, sau đó đưa nhiệt kế cho Tạ Lăng rồi ngồi xổm xuống.
Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lăng, bàn tay đặt trên đầu gối anh, đáy mắt lộ ra tia nghi hoặc. Vì sao Lăng Lăng lại kháng cự lại sự đụng chạm của hắn?
Tạ Lăng kẹp xong nhiệt kế, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Mặc kêh là nhìn bao nhiêu lần, anh vẫn cứ luôn cảm thấy ánh mắt của Phó tiên sinh cực kỳ giống cún con, như nhiễm mùi sữa. Tạ thiếu gia dùng ý chí kiên cường nhịn mãi mới không giơ tay lên xoa xoa đầu Phó tiên sinh. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
“Xong rồi.” Tạ Lăng nói.
Nếu Phó tiên sinh hy vọng có người ỷ lại vào hắn, Tạ Lăng cũng không ngại tạm thời sắm vai nhân vật ỷ lại một lúc đâu. Nhưng dù sao đây cũng không phải là kế lâu dài, hẳn là mèo con sẽ rất quấn người nhỉ, anh nghĩ.
Phó Minh Thành nhấp môi, hắn nắm lấy cổ tay Tạ Lăng, ngón tay vô ý xoa xoa cổ tay anh. Người đàn ông nhìn Tạ Lăng, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, thế nhưng Tạ Lăng đã bị Ôn Tử Nhiên tẩy não lại đọc ra được vài phần từ ái trong ánh mắt ấy.
Phó tiên sinh đang nửa quỳ dưới đất đột nhiên sáp lại gần, ánh mắt hắn dừng lại ở trên môi Tạ Lăng, nhưng không thực hiện động tác tiếp theo, như là đang xin chỉ thị.
Tạ Lăng tròn mắt, như sợ hãi mà tránh khỏi Phó tiên sinh. Dù anh đang kẹp nhiệt kế nhưng động tác vẫn rất linh hoạt, nhanh chóng rời khỏi sô pha, chờ đến khi ‘an toàn’ rồi mới thở phào một hơi.
Ánh mắt Phó Minh Thành nhìn Tạ Lăng lộ ra tia bối rối và tủi thân, thế nhưng người kia vẫn quay đầu bỏ đi.
Tôi chỉ sợ sau này anh sẽ cảm thấy tội lỗi mà thôi!
Tạ Lăng đo xong nhiệt kế, vội vàng chạy lên tầng, Tạ thiếu gia suýt chút nữa bị Phó tiên sinh đánh úp bất ngờ, cho rằng việc nuôi mèo nhất định phải nằm trong chương trình nghị sự.
Phó tiên sinh muốn nuôi bé con, nhưng anh thật sự không phải là em bé mà, chưa kể bây giờ Phó tiên sinh bị mất trí nhớ cùng rối loạn ký ức, coi tình thương của người cha già dành cho đứa con thành tình yêu, lại bởi vì khuyết thiếu cảm giác an toàn cho nên mới khao khát được gần gũi với anh.
Anh bị gần gũi một chút cũng sẽ không hao mất miếng thịt nào, nhưng sau khi Phó tiên sinh tỉnh táo lại nhất định sẽ cảm thấy tội lỗi. Anh không muốn nhìn Phó tiên sinh tự trách chính mình.
Nuôi một con vật nhỏ đi. Động vật nhỏ có thể chữa lành trái tim con người, hơn nữa mèo con cũng dính người nữa, chờ nuôi mèo rồi thì hẳn là Phó tiên sinh sẽ không muốn nuôi con trai nữa đâu ha.
Tạ Lăng cảm thấy logic của mình không có vấn đề, cho dù bé cưng loài người có đáng yêu đến đâu cũng có thể đáng yêu hơn mèo con ư?
Không có khả năng.
Tạ Lăng có hai trợ lý, trợ lý Minh là người chuyên phụ trách xử lý công chuyện ở Tinh Thành và Phong Duệ, có đôi khi cũng sẽ thay Tạ Lăng tham dự mấy cuộc họp quan trọng, chức vụ cũng tương đương phó giám đốc. Còn một trợ lý khác chủ yếu xử lý mấy chuyện cuộc sống sinh hoạt của Tạ Lăng, tỷ như báo cáo hành trình hay điều động nhân viên gì đó.
Tạ Lăng nằm trên giường nhắn tin cho trợ lý sinh hoạt, bảo y hỗ trợ tìm mấy cửa hàng thú cưng chụp hình mấy bé mèo con để anh xem.
[Trợ lý Hách: QAQ ông chủ à, em bị dị ứng với lông mèo, hay là ngài gọi một chị gái đi cùng em được không? Để em làm tài xế cho chị ấy, được không?]
Tạ Lăng không nghĩ tới hóa ra trợ lý Hách bị dị ứng với lông mèo. Trong văn phòng của trợ lý Hách có rất nhiều ảnh chụp mèo với mèo bông, ngày thường cũng hay nói chuyện về mèo nữa, có thể nhìn ra trợ lý Hách rất thích mèo, anh còn tưởng là trợ lý Hách cũng nuôi mèo cơ.
Nếu bị dị ứng thì quả thật không thể nuôi mèo.
Anh trả lời xong tin nhắn của trợ lý Hách rồi bắt đầu tự hỏi vấn đề này, hẳn là Phó tiên sinh sẽ không dị ứng với lông mèo đâu nhỉ?
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Phó Minh Thành mở cửa vào nhà.
Tạ Lăng buột miệng hỏi: “Anh có bị dị ứng lông mèo không?”
Phó Minh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chắc là không dị ứng đâu. Em muốn... nuôi mèo à?”
Hắn không muốn để Lăng Lăng nuôi mèo đâu, bởi trên mạng nó nói, mèo thích nhất là tranh sủng, sẽ dựa vào vẻ bề ngoài đáng yêu mà cướp đi lực chú ý của Lăng Lăng. Phó Minh Thành lại nhớ đến tối nay Lăng Lăng không cho mình chạm vào, trong lòng khó chịu không thôi, hai mắt hắn u ám, vốn dĩ Lăng lăng đã không thích hắn rồi, có mèo thì sẽ càng không để mắt đến hắn.
Nhưng hắn đã lừa Lăng Lăng rất nhiều lần, hắn không thể lừa Lăng Lăng nữa.
“Muốn nuôi một con, rất đáng yêu.” Tạ Lăng chớp chớp mắt, nuôi một con làm con trai cho anh!
Phó Minh Thành đi đến mép giường, hắn nhìn Tạ lăng, chợt nở nụ cười: “Ừm, nuôi đi.”
Một con mèo mà thôi, có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió chứ.
Phó Minh Thành: “Nuôi con nhỏ một chút, dễ thuần, hơn nữa còn...”
“Brr brr ——”
Điện thoại Tạ Lăng rung lên ngắt lời Phó Minh Thành, Tạ thiếu gia thấy là An Cẩn gọi wechat đến, nghĩ một lát rồi ấn nghe.
“Lăng Lăng! Buổi biểu diễn ngày mai của em anh có đến không? Em để dành chỗ cho anh rồi á, hàng ghế đầu của buổi biểu diễn không có ai sẽ xấu hổ lắm hu hu, anh đến đây đến đây đi mà, vừa lúc đến xem Mười Hai luôn. Hôm nay bọn em diễn tập, các cô ấy đều biểu hiện rất tốt, rất tuyệt luôn! Còn Ôn Tử Nhiên biểu diễn cực kém! Hoàn toàn không ổn! Nhưng hôm nay em nhất định có thể dạy dỗ cậu ta cho thật tốt, dù sao cũng là buổi biểu diễn của em mà không thể làm mất mặt được.”
An Cẩn biết Tạ Lăng muốn nghe nhất điều gì, cho nên nói rõ tình huống của Mười Hai với Ôn Tử Nhiên, sau đó mới thần bí nói: “Đúng rồi đúng rồi, Lăng Lăng, pudding nhỏ của em đã về rồi, anh có nhớ nó không?”
An Cẩn giơ điện thoại đến trước mặt bé mèo Ragdoll lông dài trắng muốt với đôi mắt xanh lục, bé mèo ‘meo~’ một tiếng như đang chào Tạ Lăng.
Tạ Lăng có hơi kinh ngạc: “Đã lớn như vậy rồi?”
Pudding nhỏ là mèo An Cẩn nuôi, năm nay ba tuổi, lúc trước An Cẩn xuất ngoại cũng bế nó đi theo luôn. Lần cuối cùng Tạ Lăng nhìn thấy pudding nhỏ là khi nó vẫn chỉ là một bé mèo con nhỏ xíu, không nghĩ đến bây giờ đã lớn như thế rồi.
“Béo giả thôi, do lông dày đó, em quên đưa nó đi cắt lông, pudding nhỏ của chúng ta chính là một đại mỹ nhân mà.” An Cẩn cúi đầu vuốt lông pudding nhỏ.
Vuốt xong lông mèo, cậu mới ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu làm nũng, nói: “Ngày mai anh đến đây đi mà, để người khác chăm sóc pudding nhỏ em không có yên tâm.”
Theo kế hoạch của An Cẩn, có lẽ Lăng Lăng sẽ từ chối lời mời của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không từ chối mèo con đáng yêu! An Cẩn tràn đầy tin tưởng mà chờ Tạ Lăng nói ‘được’, nhưng người đại diện đột nhiên nói —— “Tạ thiếu ngắt máy rồi.”
An Cẩn: “?” QAQ sao lại thế này!
Tạ Lăng thề, điện thoại không phải do anh tắt, mà là Phó tiên sinh.
Ban nãy anh vừa nhìn pudding nhỏ đã bị pudding nhỏ cướp đi lực chú ý, anh cảm thấy để Phó tiên sinh nuôi búp bê vải cũng được, xinh đẹp ngoan ngoãn đáng yêu lại dính người, chữa lành rất ổn.
Nhưng ngay sau đó, Phó tiên sinh đột nhiên rút điện thoại của anh, không chút lưu tình mà cúp máy An Cẩn.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong đầu Tạ Lăng đã hiện lên vô số suy nghĩ.
Tỷ như, bây giờ đã khuya rồi, nên người làm cha không muốn cho bé con nhà mình chơi điện thoại. Lại tỷ như, An Cẩn lớn lên không giống người tốt cho lắm, người làm cha có lẽ không muốn cho con trai mình kết giao bạn bè với cậu ta. Lại tỷ như...
Tạ Lăng muốn giải thích một chút, nhưng Phó Minh Thành lại cướp lời trước: “Lăng Lăng...”
Người đàn ông đứng bên mép giường, hơi cúi đầu nhìn Tạ Lăng, hắn nhấp môi, vành mắt hơi đỏ lên, khàn giọng hỏi: “Là vì hắn sao?”
Bởi vì ngày mai muốn đi gặp hắn, cho nên không muốn để cho bất kể ai chạm vào.
Mặt Tạ Lăng nghệt ra: “Hả?”
Ngài đây là bị sao vậy? Trẻ con còn không thể đi ra ngoài gặp bạn bè xã giao luôn hả? Ngài làm cha không thể có dục vọng khống chế mạnh như vậy được!
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Lăng: Anh ấy không được chạm vào mình, bằng không sẽ cảm thấy áy náy mất.
Phó Minh Thành: Làm sao có chuyện như vậy được :)
Tìm một ngày đẹp trời để chôn cất Ôn Tử Nhiên thôi nào.
Editor có lời muốn nói:
Cười khùng ((((((= anh coi em là người yêu, em lại bị thằng bé Ôn Tử Nhiên tẩy não tưởng anh coi em là con trai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]