Vấn đề của Phó tiên sinh có hơi đột ngột, Tạ Lăng cho rằng hẳn là Phó tiên sinh lại đang bị cảm xúc bất an quấy phá, người bệnh khuyết thiếu cảm giác an toàn mà, cho nên tất nhiên anh phải cổ vũ người bệnh rồi.
Còn nữa! Phó tiên sinh vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, bây giờ đã biết đi tìm anh để nói hết mọi chuyện!
Mình quá giỏi trong việc chăm sóc người bệnh mà!
Tạ thiếu gia không khỏi tự đắc trong lòng, sau đó chân thành nói: “Ai cũng có lúc bị ma quỷ ám ảnh mà, nhất thời xúc động phạm phải sai lầm đều có thể được tha thứ, chỉ cần về sau biết sửa sai là được.”
“Cảm ơn Lăng Lăng, anh biết rồi.” Hai hàng mi của Phó Minh Thành khẽ run, sao Lăng Lăng lại có thể tốt như vậy chứ.
Đáy lòng hắn nổi lên nỗi vui mừng chua xót, nhẹ giọng nói: “Lăng Lăng đánh đàn rất hay, anh rất thích.”
Đêm khuya yên tĩnh, Tạ Lăng cách Phó tiên sinh rất gần, dù Phó Minh Thành nói rất nhỏ, nhưng Tạ Lăng vẫn nghe rõ mồn một, khiến anh hơi sửng sốt.
Hiếm khi Phó tiên sinh nói thẳng ra rằng anh ấy thích điều gì đó.
Phó tiên sinh ít lời trầm mặc, làm anh luôn đứng trong vị trí nói nhiều hơn, Tạ Lăng sẽ thường xuyên quên mất Phó Minh Thành đang ở bên cạnh, cũng thường xuyên quên mất Phó Minh Thành thích mình.
Tạ Lăng ngước mắt nhìn về phía Phó Minh Thành, anh thấy đôi con ngươi đen nhánh như mực của người đàn ông đang nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469721/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.