“Cơn đau” của Phó Minh Thành thực sự quá nhẹ, giống như thể nó sẽ lập tức phân tán vào trong không khí ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Lăng sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Tạ Lăng biết rất rõ, chim hoàng yến của anh thà chịu đau đến ngất đi còn hơn là để cho người khác biết, có lẽ lúc này hắn đã quá đau đớn nên không thể chịu đựng được nữa.
Tạ Lăng thả lỏng thân thể, tuỳ ý để người đàn ông dựa vào cơ thể mình, anh nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay to lớn đang quấn lấy eo mình kia.
“Có phải tại vì hôm qua đánh nhau tới nỗi đầu bị thương rồi sao? Anh có thể ý thức hơn một chút rằng bản thân mình đang bị bệnh và bảo vệ nó được không vậy?”
Giọng nói của Tạ Lăng có chút bất lực, âm thanh của anh ở trong phòng tối mang theo một loại cảm giác không thể giải thích được đọng lại, âm cuối hơi vút cao, như là mang theo trách móc, lập tức chui vào lòng của vị Phó tiên sinh kia.
Phó Minh Thành vùi đầu vào cổ Tạ Lăng, khẽ rầu rĩ lên tiếng: “Ừm.”
Tạ Lăng khẽ thở dài, đối với tình huống này của Phó tiên sinh anh thật không biết phải xử lý như thế nào.
Chim hoàng yến của anh lúc nào cũng hứa sẽ nghe lời anh, nhưng lần sau hắn vẫn sẽ tự ý làm theo ý mình, vô cùng tuỳ hứng. Anh đoán rằng, có lẽ Phó Minh Thành bị đau đầu là vì ngày hôm qua xảy ra ẩu đả không may đã va chạm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469715/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.