Mưa to như trút nước liên tiếp đập lên mặt đất lầy lội. Tiếng vó ngựa nhiều vô kể vang lên trên con đường nhỏ hẹp làm nước đục bắn lên. Tiếng nước cuồn cuộn như sấm truyền tới từ sườn núi bên phải, một con sông đang gào thét chảy ngang qua bên dưới vách núi.
Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt khẩn trương ngồi trên lưng ngựa và thường quay đầu lại nhìn xung quanh giống như đang bị một con quái thú vô hình đuổi theo.
Bỗng nhiên trong mưa bụi truyền tới tiếng vó ngựa khác với đoàn của bọn họ. Bạch Nhung Linh lập tức biến sắc, còn không kịp phản ứng thì trong núi rừng đã có một lượng lớn kị binh mặc giáp nhẹ giống dòng nước đen nhánh chia làm ba phần vây lấy cả đám bọn họ.
Bạch Nhung Linh lập tức kéo dây cương, con ngựa hí một tiếng thật vang sau đó mới dừng vó. Hắn nắm chặt cương ngựa trong bàn tay ướt đẫm không biết là mưa hay mồ hôi.
“Các ngươi là ai?! Dám cản con đường của ta, có biết ta là ai không?!” Bạch Nhung Linh cố lấy dũng khí quát lớn.
Giọng hắn quanh quẩn trong tiếng mưa rơi, đám kị binh kia lại vẫn mặt không biểu tình nhìn hắn. Gương mặt lạnh lẽo của bọn họ được nước mưa gột rửa nhưng vẫn lộ ra sát khí lạnh băng.
Bọn họ trầm mặc không nói thế là Bạch Nhung Linh chẳng hiểu bọn họ đang đợi cái gì. Mãi tới khi tiếng bánh xe ngựa chuyển động trên con đường lầy lội truyền tới từ xa thì hắn mới đột nhiên hiểu. Cả người hắn không nhịn được càng cứng đờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945773/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.