Ngưng Vũ bưng một chén thuốc ấm đi vào phòng ngủ của Phương thị.
Lúc này Phương thị gầy ốm như củi đang ngồi quỳ trước một cái bàn thờ và nhắm mắt lần tràng hạt, khuôn mặt tái nhợt phiếm màu xanh lá.
Ngưng Vũ đặt chén thuốc lên bàn và tiến lên một bước nhẹ giọng nói: “Phu nhân, canh an thần ở đây rồi.”
Phương thị ngừng động tác lần tràng hạt lại còn Ngưng Vũ thì đỡ cánh tay để nâng bà ta dậy sau đó đi tới ngồi cạnh bàn.
Nàng ta vừa định bưng chén thuốc lên thì Phương thị đã hỏi: “Chăn đã hong tốt chưa?”
Ngưng Vũ sửng sốt: “Bẩm phu nhân, đã hong tốt rồi.”
Phương thị nhíu mày, trên mặt là phiền chán nói: “…… Mùi quá nồng, hong rồi ta lại càng không ngủ được yên. Ngươi đổi hương khác đi, dùng cái lúc trước ấy.”
Ngưng Vũ hơi kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu đáp vâng.
Đợi Ngưng Vũ vừa đi Phương thị lập tức đổ chén thuốc vào chậu hoa ở bên cạnh. Nước thuốc đen nhánh lẫn vào đất và nhanh chóng biến mất không tung tích.
“Thuốc này là do công tử mang về. Ngài ấy không đành lòng phu nhân đêm đêm khó ngủ yên và trằn trọc mãi nên mới đi khắp nơi cầu phương thuốc an thần này. Công tử còn nhỏ đã biết hiếu thuận, đặc biệt là với phu nhân có thể nói công tử cực kỳ dụng tâm, quả là đáng khen……”
Lời Ngưng Vũ nói lại vang lên trong đầu bà ta. Nhưng lần này Phương thị biết rõ đó đều là giả ——
Tất cả đều là nói dối ——
Bà ta từng tin là thật và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945772/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.