“Giá!”
“Giá!”
Trên con đường núi hẹp nhỏ uốn lượn hai con ngựa đang phóng nhanh.
Thẩm Châu Hi cố nén sợ hãi mà kẹp chặt bụng con ngựa đang cưỡi, nửa người trên kề sát lưng ngựa cho đỡ xóc nảy. Bên cạnh là Bạch Nhung Linh thân hình gầy ốm, gương mặt tái nhợt.
Ánh nắng gắt trút xuống người bọn họ như bùa đòi mạng, không để bọn họ da tróc thịt bong thì không chịu buông tha. Nó dính vào làn da, xuyên qua máu thịt khiến lòng hai người nóng bỏng.
Tính tính thời gian thì hiện tại Phó Huyền Mạc hẳn đang mang binh đuổi theo. Chiến mã của Phó gia quân và hai con ngựa phổ thông tầm thường mà Thẩm Châu Hi tiện tay lấy khác nhau không phải một hai. Nếu cứ như vậy thì chuyện bọn họ bị bắt chỉ là sớm muộn.
“Không thể cứ thế này,” Thẩm Châu Hi cất lời trước khi tới giao lộ phía trước, “Chúng ta phải tách ra mà chạy!”
“Tách ra sao?” Bạch Nhung Linh khiếp sợ nhìn nàng, “Một mình ngài thì đi làm sao? Nếu như bị bọn chúng bắt được thì chẳng phải ngài chỉ có thể mặc người xâu xé ư?”
“Ngươi ở lại thì có thể làm gì?! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình là đối thủ của Phó gia quân sao? Ngươi không gây thêm phiền toái cho ta đã là cám ơn trời đất rồi!” Lưng ngựa xóc nảy khiến Thẩm Châu Hi cũng nói nhanh hơn, giọng nàng lúc tức giận cũng càng thêm chân thật, “Chúng ta tách ra chạy còn có thể có thêm đường sống, nếu đi cùng nhau thì chỉ có đường chết chung thôi!”
Trong mắt Bạch Nhung Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945747/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.