Tiếng bước chân của Phó Huyền Mạc dần đến gần thần đài.
Thẩm Châu Hi cứng người, sợ hãi ôm lấy trái tim sắp nảy lên cổ họng của mình.
Nàng sợ tới mức nước mắt cũng ngừng chảy, cả người theo bản năng dán tới chỗ Lý Vụ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Vụ một tay kéo xoẹt đai lưng xuống, lại kéo vạt áo của Thẩm Châu Hi.
Trước khi Phó Huyền Mạc tiến tới dưới thần đài hắn đột nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng.
Trong điện chỉ có yên tĩnh.
Thẩm Châu Hi ngừng thở và không nhúc nhích, đến chớp mắt cũng quên mất.
“…… Hóa ra là ta hiểu lầm.” Phó Huyền Mạc vẫn bình thản, giọng nói không nghe ra cái gì.
Hắn làm như vô tình nói, “Lý tri phủ —— à phải là Lý tiết độ sứ mới đúng.
Ngươi quả là có hứng thú, xem ra ta và mẹ ta đã quấy rầy rồi.”
Lý Vụ cởi áo ngoài trùm lên đầu Thẩm Châu Hi sau đó đứng dậy đối mặt với Phó Huyền Mạc, thân thể vừa lúc che trước người nàng.
“Lý Chủ Tông bái kiến Tham Tri đại nhân.” Lý Vụ chắp tay hành lễ sau đó cười vô lại nói, “Hạ quan nghe nói Tham Tri đại nhân giá lâm tới Tương Dương nên vốn định tự mình tới mời đại nhân đến tệ xá ăn bữa cơm.
Ai biết lúc ta tới chùa lại gặp ái thiếp —— bà nương nhà ta quản chặt quá, cơ hội thế này cũng không nhiều nên ta không nhịn được…… Mạo phạm tới đại nhân là ta có lỗi.
Đúng rồi, mẹ ngài cũng tới đây ư?”
Lý Vụ vỗ đùi, hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945702/chuong-209.html