Phó Huyền Mạc đỡ Phương thị chậm rãi vượt qua ngạch cửa của đại điện.
“Mẫu thân, cẩn thận ngạch cửa.” Hắn nói.
Mỗi một bước hắn đều cẩn thận nhắc nhở Phương thị vì mắt bà ta đã không nhìn rõ.
“Mẫu thân, tượng Phật ở ngay phía trước rồi.”
“Đủ rồi ——” sắc mặt Phương thị tái nhợt, đôi môi run rẩy phun ra một câu này, “Trước mặt Phật Tổ ngươi chẳng cần làm bộ làm tịch đâu.”
Phó Huyền Mạc đang cong lưng sửa sang lại đệm hương bồ lập tức ngây ra, một lát sau hắn lại đứng dậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Mẫu thân, đệm hương bồ dưới chân ngài.”
Hắn bỏ qua kháng cự của Phương thị mà đỡ bà ta chậm rãi quỳ xuống đệm.
Tượng Phật cao gần 20 thước ngồi ngay ngắn trên thần đài, một tay đặt trên đầu gối, một tay để trước ngực, biểu tình an ổn như đi vào giấc ngủ.
Phó Huyền Mạc quỳ xuống đệm hương bồ bên cạnh Phương thị.
Cuộn hương vòng gần như hoàn chỉnh đang cháy tỏa khói trắng lượn lờ trên đỉnh.
Tượng Phật từ bi nhìn chăm chú vào hai người dưới thần đài.
Phương thị chắp tay trước ngực và yên lặng niệm tụng cái gì đó.
Khuôn mặt bà ta khẩn thiết ngóng nhìn về phía trượng Phật, hai mắt dần nhuốm lệ.
“Đất Phật thanh tịnh, mẫu thân cần gì phải vì một sai lầm trong quá khứ mà làm bẩn lỗ tai Phật Tổ?” Phó Huyền Mạc lặp lại lời Phương thị nói lúc trước, trong giọng nói bình tĩnh có sắc bén, giống như dao nhỏ lạnh lẽo kề bên cổ Phương thị.
Phương thị lại làm như không nghe thấy, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945701/chuong-208.html