Thẩm Châu Hi gặp ác mộng.
Thành Tương Dương bị phá, ánh lửa tận trời, Liêu quân nhảy vào thành đốt giết cướp bóc.
Mọi người nàng biết đều chết trước mặt nàng, còn bản thân nàng thì vẫn bất lực như khi hoàng cung bị vây đánh lúc trước.
Ở trong mộng nàng chảy khô nước mắt, cổ cũng kêu tới khàn giọng.
Chỉ có mình nàng còn sống.
Trong núi thây biển máu có một bóng người đi xa dần.
Nàng tưởng đây là Lý Vụ đại thắng trở về vì vậy không ngừng gọi và chạy về phía hắn.
Thật vất vả người nọ mới dừng bước và xoay người lại nhưng lại là một khuôn mặt lạnh lùng cao quý.
“Hi Nhi, vì sao nàng lại muốn phản bội ta?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong tay hắn là đầu của Lý Vụ.
Lạnh lẽo thấu xương nảy lên trong lòng, Thẩm Châu Hi đột nhiên bừng tỉnh trong nháy mắt ấy.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, ánh trăng nhàn nhạt từ khe hở của cửa sổ chiếu vào mạ một màu bàng bạc lên không khí.
Lý Vụ đứng trong ánh sáng đó nhìn nàng, lòng bàn tay vẫn vương nước mắt của nàng.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng hả?”
Thẩm Châu Hi ngơ ngẩn nhìn hắn, trái tim đang đập mãnh liệt lập tức an ổn lại.
Chỉ là mộng.
Sẽ chỉ là mộng.
“…… Đã là giờ nào rồi?” Nàng vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn khàn.
“Nàng đã ngủ một ngày một đêm rồi.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi cả kinh, vội vã muốn đứng dậy: “Tương Dương ——”
“Không sao nữa rồi,” Lý Vụ đè bả vai nàng lại và ấn nàng ngồi về trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945696/chuong-203.html