Chương trước
Chương sau


Tiệc tối ngày thứ hai vẫn được cử hành đúng hẹn, địa điểm ở giáo phường lớn nhất Tương Châu.
Điền Thú Quỳnh bao hết nhã gian lớn nhất ở đây để chiêu đãi Lý Vụ.
Nam tử có uy tín và danh dự đều thích tới đây tụ hội vui chơi, không nhất định vì chơi gái mà vì trong giáo phường quả thực hội tụ rất nhiều con hát tài nghệ cao siêu, có những màn biểu diễn xuất sắc mà nơi khác không có.
Đối với Lý Vụ mà nói thì mỗi lần hắn được mời tới giáo phường uống rượu ăn cơm hắn đều cự tuyệt, không phải bởi vì hắn chướng mắt chỗ này mà vì hắn ——
“Ha……” Hắn mở to hai mắt vô thần đánh một cái ngáp vang dội với ca nữ đang thê lương cất tiếng hát.
Nghe nói đây là ca nữ đầu bảng của nơi này, phải trả ngàn vàng mới được nghe nàng ta cất giọng hát một khúc.
Nói như vậy thì cái ngáp của hắn chắc cũng cỡ ngàn vàng rồi.
Hắn không hiểu sao lại có kẻ nguyện ý bỏ ra ngàn lượng để nghe nàng ta ở trên đài rì rầm nhỉ? Tiền mà dễ kiếm như thế thì hắn còn phải mệt chết mệt sống đi nhặt mót làm gì? Không phải hắn chỉ cần đội tí tóc giả vào rồi ngồi ở đây rầm rì hai tiếng là có người đưa tiền à?
Điền Thú Quỳnh ngồi ở bên cạnh chú ý tới tiếng ngáp vang dội kia thì lập tức mở miệng nói, “Đừng hát nữa! Cha ngươi nghe ngươi hát cũng chết rồi kia kìa, sắp ăn tết rồi ngươi có thể đổi bài nào vui hơn một chút không?”
Có thể trở thành ca nữ đầu bảng vậy năng lực đương nhiên xuất chúng nhưng nàng ta hiện tại là danh kỹ có tiếng của giáo phường vì thế ngày thường được nịnh hót nhiều, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói nàng ta hát tệ tới nỗi cha nàng ta cũng sắp chết rồi ——
Ca nữ lập tức đỏ mắt, một bộ lã chã chực khóc.
“Thôi thôi, ai thấy còn tưởng bản công tử bắt nạt ngươi —— đi xuống đi!” Điền Thú Quỳnh không kiên nhẫn mà phất phất tay.
Ca nữ đi xuống rồi lại có một con hát tiến vào nhã gian để đánh đàn, một đám vũ nữ áo mỏng, dáng người nóng bỏng nối đuôi nhau đi vào nhảy những vũ điệu khiêu khích.
Ánh mắt Lý Vụ sáng quắc mà nhìn chằm chằm một vũ nữ, Điền Thú Quỳnh mượn cơ hội nói chuyện: “Tương Châu địa linh nhân kiệt, ngay cả nữ tử của giáo phường cũng rất là độc đáo, nghe nói Lý huynh vào nam ra bắc và đã đi qua nhiều nơi, không biết người nào hợp ý huynh nhất?”
“Vợ ta là hợp ý của ta nhất.” Lý Vụ không chút do dự nói.
Vậy ngươi nhìn chằm chằm vũ cơ ngực bự làm cái gì? Đúng là mặt người dạ thú!
Điền Thú Quỳnh cảm thấy mình có nghĩa vụ xé tấm mặt nạ của tên này xuống vì thế hắn vẫy tay với vũ cơ mà Lý Vụ đang nhìn chằm chằm để nàng ta tới bên cạnh.
“Ta thấy Lý huynh xem đến mê mẩn, vậy không bằng ta tặng nàng ta cho huynh nhé?”
Điền Thú Quỳnh vừa dứt lời thì vũ cơ đã sửng sốt, ngay sau đó cực kỳ vui mừng.
Lý Vụ cũng mặt mày hớn hở hỏi: “Thật sự tặng cho ta sao?”
“Đương nhiên!” Điền Thú Quỳnh vung tay lên, ra vẻ tự nhiên nói, “Lấy tài lực của Điền thị thì cái này không coi là——”
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Lý Vụ đoạt lấy trang sức vàng trên cổ vũ cơ và yêu thích nhìn mặt vòng cổ hình con ve bằng vàng to như quả táo xanh.
Từ lúc vũ cơ lên đài ánh mắt hắn đã bị con ve bằng vàng này hấp dẫn —— to thế này thì sẽ bán được bao nhiêu tiền……
“Chuột đệ thật là khách khí,” Lý Vụ nhét con ve kia vào ngực và mạnh mẽ vỗ lưng Điền Thú Quỳnh, “Không hổ là con vịt béo ——”
Điền Thú Quỳnh hồ nghi trợn to mắt.
“Ý ta đệ là người phi thường!” Lý Vụ nói.
“Nếu Lý huynh đã nhận ve vàng của người ta thì không bằng cũng nhận lấy mỹ nhân luôn.

Ve vàng xứng với mỹ nhân, chẳng phải sẽ là giai thoại ư?”
“Chuột đệ đúng là có tấm lòng tốt,” Lý Vụ nói, “Chẳng qua nhà ta đủ người nhóm lửa nấu cơm quét nhà rồi, chỉ còn thiếu mông giấy thôi, không biết cái này……”
Lý Vụ nhìn về phía vũ cơ, mà nàng kia thì lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, run bần bật.
“Ngươi quỳ cái gì? Ta đâu có nói không phát tiền tiêu hàng tháng cho ngươi!” Lý Vụ quay đầu nhìn Điền Thú Quỳnh, “Đúng không, chuột đệ? Ngươi sẽ phát tiền tiêu hàng tháng cho nàng ta chứ?”
“…… Nếu mỹ nhân không muốn thì chúng ta cũng không nên làm khó người khác, ngươi đi xuống đi.”
Điền Thú Quỳnh phất phất tay, vũ cơ như được đại xá mà vội vã trốn về sân khấu.
“Quá đáng tiếc.” Lý Vụ mang vẻ mặt tiếc nuối mà nhìn vũ cơ rời đi, “Phu nhân của ta thích mấy thứ này, nếu nàng đi nhà xí mà có người ở bên cạnh biểu diễn tài nghệ thì khẳng định nàng sẽ vui mừng.”
Điền Thú Quỳnh: “……”
Không có ai vui mừng hết!
Hắn hắng giọng hỏi: “Lý huynh và phu nhân đúng là tình sâu, thật là……”
“Là cái gì?” Lý Vụ nhíu mày đánh gãy lời hắn.
“Cảm tình cực kỳ tốt.” Điền Thú Quỳnh nói, “Thật là khiến người ta hâm mộ.”
“Hâm mộ cũng vô dụng,” Lý Vụ mang vẻ mặt cảnh giác, “Nàng đã thành thân với ta.”
“Lý huynh hiểu lầm, tiểu đệ chỉ là…… Thôi.” Điền Thú Quỳnh dứt khoát từ bỏ nói, “Tụ Bảo, mang rượu ngon bản công tử đã chuẩn bị lên!”
Hai đứa song sinh đứng sau hắn cung kính khom người sau đó chạy ra khỏi phòng.
“Hai tiểu đồng của ngươi đúng là hiếm thấy.” Lý Vụ nhìn bóng dáng bọn họ, mắt nhìn tay hai đứa trước sau vẫn nắm chặt nhau.
“Lý huynh kỳ quái vì sao tụi nó cứ phải nắm tay nhau đúng không?” Điền Thú Quỳnh nói toạc ra, lại cũng tập mãi thành thói quen, “Thật không dám giấu giếm, bọn họ có tật, vừa sinh ra bàn tay đã dính vào nhau cho nên từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ.
Ta phát hiện hai đứa nó ở chỗ người môi giới, lúc đó tụi nó đã 5 tuổi.
Đại phu nói nếu mạnh mẽ tách ra thì khả năng sẽ bị phế một tay.”
Điền Thú Quỳnh nhìn thoáng qua bóng dáng hai đứa và nói: “Ta nghĩ dù sao cũng coi như bỏ mất một tay, không bằng cứ để lại.
Ta thích thu thập đồ hiếm lạ, người hầu của bản công tử mà không có chút kỳ lạ thì sao xứng đôi được với giá trị con người ta? Đúng rồi ——” hắn bỗng nhiên hỏi, “Ta nghe nói Lý huynh và hai em trai lúc nào cũng như hình với bóng, sao hôm nay không thấy bọn họ tới?”
“Trong thành có người mất tích, ta đã phái bọn họ đi tra án rồi.” Lý Vụ nói.
“Thì ra là thế, chẳng trách người tuần tra trên đường ban đêm lại nhiều như vậy.” Điền Thú Quỳnh bừng tỉnh và cũng có vẻ không nghi ngờ gì.
Trong lúc hai người nói chuyện thì hai đứa song sinh đã trở lại, bọn họ nâng một cái khay màu trầm trên đó có một vò rượu, men trắng lóa mắt.
Đi tới gần Lý Vụ đã có thể nghe được mùi rượu như có như không.
“Đây là rượu gì thế?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Đây là rượu Lăng Tiêu, là rượu tiến cống của Giang Nam.

Nằm vừa rồi chỉ có quý tộc trong cung mới có cơ hội uống.” Điền Thú Quỳnh đắc ý nói, “Nghe nói Lý huynh thích rượu nên ta đã cố ý sai người mua một vò từ chợ đen, hôm nay có nó trợ hứng đúng là khéo!”
Điền Thú Quỳnh tự rót hai chén rượu cho hai người và bưng một chén lên nói: “Lý huynh, ta kính huynh một chén —— Điền thị nhất tộc thịnh vượng thì tất cả đều là nhờ huynh!”
Điền Thú Quỳnh uống một hơi cạn sạch, Lý Vụ nhân lúc hắn ngửa đầu đã lặng lẽ đổ rượu vào cái khăn thêu sớm chuẩn bị tốt trong tay áo.
Mùi rượu mê người theo mũi tiến vào khiến Lý Vụ nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Chờ hắn bắt được con vịt béo này nhất định phải lấy 8 vò, 10 vò uống cho đã.
Điền Thú Quỳnh thấy hắn buông chén không thì vui vẻ hô to: “Đừng chỉ lo uống rượu, dùng bữa, mau dùng bữa!”
Lý Vụ gắp một miếng thịt nhoáng mỡ trước mặt và bỏ vào miệng.
“Thật không dám giấu giếm, tiểu đệ đến giờ còn chưa thành thân, chính là vì sợ cưới một nữ nhân tới mặt còn chưa thấy bao giờ khiến bản thân ngột ngạt.
Ta muốn biết Lý huynh gặp tôn phu nhân như thế nào? Chẳng lẽ cũng là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối ư?” Điền Thú Quỳnh hỏi.
Lý Vụ ra vẻ suy nghĩ sâu xa một lát mới nói: “Ngươi vừa nói thế thì quả thực đúng là được sắp xếp.”
“Bị ai sắp xếp?” Điền Thú Quỳnh kinh hãi.
“Vận mệnh sắp xếp.”
Điền Thú Quỳnh: “…… Người đâu, lại rót cho Lý huynh một chén rượu.”
Rượu quá ba tuần thì mảnh khăn trong tay Lý Vụ đã ướt sũng.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hắn rõ ràng chỉ nhấp môi nhưng không hiểu sao thân thể lại nóng rực lên.
Trực giác nói với hắn là không đúng, nhưng hắn vẫn giả vờ không có việc gì mà mở miệng cáo từ.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy hai chân hắn đã mềm nhũn.
Không kịp phản ứng thế là cả người hắn ngã lăn ra.
Không xong! Chuông cảnh báo trong lòng Lý Vụ vang ầm ĩ.
“Ngu ngốc! Rượu không có thuốc, là đồ ăn có vấn đề!” Điền Thú Quỳnh nhìn Lý Vụ ngã trên đất thì vênh váo tự đắc nói, “Bản công tử cũng không phải là đèn cạn dầu, làm gì có chuyện bánh có nhân từ trên trời rơi xuống chứ? Còn cái gì mà chuột đệ? Ta nhổ! Theo bối phận thì ngươi nên gọi ta một tiếng anh họ mới đúng!”
“Lão tử lấy đâu ra anh ……” Lý Vụ còn chưa dứt lời trong đầu đã lướt qua một ý nghĩ và bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi là anh họ vợ của ta sao?!”
“Phì phì phì! Bản công tử mới không muốn làm anh họ vợ của ngươi, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi nào cướp được cô nương của Bạch gia chúng ta thì bản công tử cũng nhất định khiến ngươi ăn vào phải nhổ ra!” Bạch Nhung Linh vung tay lên thế là có hai người vạm vỡ từ cửa sau lao tới, xách hai bên Lý Vụ.
Hai đứa song sinh vội chạy tới nhanh nhẹn chặn miệng Lý Vụ lại.
“Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô?!”
“Đưa tới sương phòng cách vách ——” Bạch Nhung Linh nhìn lướt qua đám vũ cơ và điểm danh kẻ có dáng người nóng bỏng nhất, “Ngươi đi hầu hạ hắn, dùng thủ đoạn cả người ấy, kêu càng lớn tiếng càng tốt.”
“Nhưng đây là Tri phủ đại nhân, nô gia……” Vũ cơ lộ vẻ mặt sợ hãi.
“Tri phủ cái quỷ, một kẻ chân đất cáo mượn oai hùm thôi! Ngươi cầm cái này tới Dương Châu đi, không nói cả đời vinh hoa phú quý mà có chuyện gì thì Bạch gia ta sẽ tới bảo vệ ngươi!” Bạch Nhung Linh cởi túi tiền căng phồng bên hông xuống ném cho nàng ta.
Vũ cơ vừa thấy đã bị ánh vàng rực mê hoặc lý trí và vội tiến đến cùng nâng Lý Vụ rời di.
Lúc này hai đứa song sinh mới mở miệng: “Công tử, như vậy thật sự có tác dụng sao?”
“Có, sao lại không có tác dụng! Nữ tử Bạch gia ta ghen kinh nhất, cô mẫu của ta là ví dụ tốt nhất vậy con gái bà ấy hẳn cũng chẳng tốt hơn là bao!” Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt chắc chắn nói, “Ta đã phái người đưa tin tới Lý phủ, biểu muội của ta nghe thấy chồng mình tới giáo phường thì khẳng định sẽ không nhịn được chạy tới tìm hiểu.
Đến lúc đó để nàng chính tai nghe thấy chồng mình và nữ nhân khác ở trong phòng mây mưa, ta không tin nàng còn nhẫn nhịn được!”
Lúc đó hắn sẽ tự xuất hiện, nói rõ thân phận và tận tình khuyên bảo nàng cùng hắn về nhà.
Tuy khả năng biểu muội sẽ oán giận hắn nhưng nàng sẽ hiểu nam tử như thế khó mà phó thác!
Chờ hắn mang theo Việt Quốc Công chúa mà mọi người tưởng đã chết trở về Dương Châu thì cha hắn tất nhiên sẽ phải lau mắt mà nhìn hắn! Còn có nói việc này với Phó thị hay không thì vẫn để các trưởng bối phiền não đi thôi!
Bạch Nhung Linh cực kỳ tin tưởng, giống như đã nhìn thấy bộ dạng cha mình lau mắt nhìn mình cùng biểu tình hả giận của bản thân trước mặt đám anh em họ xuất sắc trong nhà.
Hắn vừa kích động thì đầu lại hơi choáng —— để gạt người khác mất cảnh giác nên hắn cũng uống khá nhiều rượu, ngược lại khiến bản thân say chuếnh choáng.
“Ta đi ra ngoài đi một chút, các ngươi ở chỗ này canh, đừng để bọn họ trốn khỏi đây.” Bạch Nhung Linh nói.
Hắn định ra cửa hít thở một chút và nhân tiện nhìn xem biểu muội có tới không.
Thuốc hắn bỏ trong đồ ăn cũng không phải thuốc dỏm, một đêm này chỉ sợ tên kia sẽ ở trên giường chiến đấu hăng hái.
Biểu muội khẳng định sẽ không nghe lén, trong dự đoán của hắn biểu muội sẽ tông cửa xông vào khóc rống không ngừng.
Lúc đó sẽ đến lượt hắn lên sân khấu.
Hơn nữa, hắn cũng có ông trời ủng hộ, nếu không hắn đã chẳng thể phát hiện ra biểu muội trước mọi người và đuổi tới tận đây.
Bạch Nhung Linh mỹ mãn đi ra đại sảnh của giáo phường, nhưng vừa bước qua cửa gáy hắn đã bị đập một cái.
Thậm chí Bạch Nhung Linh còn chưa kịp thốt ra lời nào đã bất tỉnh nhân sự mà ngã xuống.
Cả người hắn bị một đôi bàn tay to túm lấy sau đó kéo vào một góc tối tăm.
“Không ai thấy chứ?” Lý Thước mở bao tải ra và hỏi.
“Không ai, không ai.” Lý Côn nói, “Điêu Nhi tay chân nhanh nhẹn.”
Hai người nhét Bạch Nhung Linh vào bao tải rồi Lý Thước buộc dây thừng, Lý Côn thì vác bao lên lưng.
“Đại ca quả nhiên cơ trí, cứ vậy thần không biết quỷ không hay mà dẫn họ Điền này ra ngoài một mình.” Lý Thước tán thưởng nói.
“Phải đợi sao, chúng ta ấy?” Lý Côn oang oang hỏi.
Lý Thước lắc đầu nói: “Đại ca sẽ tự thoát thân, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm.”
Hai bóng dáng và một bao tải lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Hai người Lý Thước khiêng bao tải từ cửa sau của giáo phường đi ra không lâu thì một bóng dáng khác lén lút xuất hiện trước cửa chính giăng đèn kết hoa sáng như ban ngày của nơi ấy.
Tim Thẩm Châu Hi đập nhanh như hươu chạy, nàng bất an đứng nơi đường tắt, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía giáo phường oanh ca yến hót không ngừng kia.
Thị Nương đứng phía sau nàng do dự hỏi: “Phu nhân, ngài muốn đi vào đây ư?”
“Không, ta không vào……” Thẩm Châu Hi không chút nghĩ ngợi đã đáp.
Sao nàng có thể đi vào đây? Một nữ tử trong sạch như nàng sao có thể vào giáo phường? Hơn nữa hiện tại nàng đi vào bắt người chẳng phải sẽ khiến Lý Vụ mất thể diện ư?
“Vì sao nam tử đều yêu thích giáo phường nhỉ?” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt mất mát hỏi.

Ngay cả bệ hạ khi còn là Thái Tử cũng thường cải trang vi hành tới giáo phường tụ hội.
Đám công tử trong kinh phàm là người có chút giá trị đều sẽ chọn giáo phường làm nơi tụ họp bàn chuyện.
Có đôi khi bọn họ chỉ thưởng thức ca vũ, nhưng chẳng ai biết được cuối cùng có thể lăn tới trên giường hay không.
Ở trong cung hay ngoài cung nàng đều nghe thấy chuyện ai đó tặng cho ai mỹ nhân.
Ở trong mắt đám nam nhân quyền cao chức trọng thì mỹ nhân và vàng bạc đều giống nhau, đều là lễ vật để tặng người khác.
Lý Vụ cũng nhận lễ vật của người khác chứ?
Lòng Thẩm Châu Hi như bị lửa đốt, hai chân thì vẫn trước sau dính trên mặt đất.
Nàng không dám đi tới chính mắt kiểm nghiệm, nàng không dám hy vọng xa vời rằng sau khi Lý Vụ thăng chức nhanh như thế lại vẫn có thể chung tình với mình.
Nàng chỉ có thể tin tưởng hắn, tự che hai mắt mà tin tưởng hắn.
Trước khi lửa đốt trụi giấy che mắt nàng thì nàng sẽ mù quáng mà tin tưởng hắn.
Bởi vì nàng đã đồng ý với hắn.
Hai mắt Thẩm Châu Hi ươn ướt, nàng không muốn nghĩ tới chiều hướng xấu nhưng nàng đã nhìn thấy quá nhiều kết cục không đẹp, có vài thứ từ ban đầu đã là hy vọng xa vời.
Nàng nhắm mắt, bỗng nhiên xoay người nói: “Đi thôi.”
Thị Nương kinh ngạc hỏi: “Chúng ta không vào sao?”
Sắc mặt phu nhân tái nhợt chạy tới giáo phường chính là để nhìn cửa lớn thôi hả?
Thị Nương vừa định đuổi theo thì đã bị một người thất tha thất thểu từ phía sau lao ra đẩy sang một bên.
Ánh trăng còn chưa ra tới đã có tửu quỷ nổi điên sao?
Nàng ta vừa định mở miệng mắng người thì thấy bóng dáng trước mặt và lập tức ngậm miệng.
Một bàn tay cực nóng nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Châu Hi, nàng kinh ngạc quay đầu lại đón được một đôi mắt ướt át đen nhánh, sáng ngời như có lửa hừng hực cháy.
Nàng không thể tin được mà trợn tròn mắt.
“Lý Vụ……”
Trong giáo phường một vũ cơ dáng người nóng bỏng lúc này mới tỉnh táo.
So với đau đớn truyền từ sau cổ nàng ta lập tức chú ý tới cửa sổ rộng mở, cùng với túi tiền trên mặt đất.
Nó vốn tỏa ánh vàng rực rỡ này đã rỗng tuếch.
Đống trâm và hoa tai vàng vốn được đặt trên bàn trang điểm hiện tại đều không thấy đâu ——
Vũ cơ trợn trắng mắt, lại rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.