Cửa thành vốn trống trải lúc này có lều trại và kiến trúc tạm thời mọc lên.
Mùi cháo thơm quanh quẩn trong không khí.
Mặt trời mới mọc treo cao trên bầu trời vạn dặm không mây, cả thành lâu chìm trong ánh rạng đông rực rỡ.
Những người dân vừa mới mới mất đi người thân nay vẫn mang bi thương và kinh hoàng.
Nhưng bọn họ cũng đã có thể lau khô nước mắt để cõng củi, xách thùng nước đi qua những cái lều và tiếp tục cuộc sống.
Đám trẻ nhỏ còn không biết mình vừa mất cái gì nên lúc này đang cầm nhánh cây đuổi đánh nhau, tiếng vui vười vang lên ép không khí bi thương xuống.
Người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống thôi.
Mặc kệ là khóc lóc hay cười, chỉ cần còn sống thì chẳng ai muốn từ bỏ.
Lý Vụ xoay người xuống ngựa sau đó buộc con ngựa màu mận chín lên thân cây và mang theo kinh ngạc cùng nghi hoặc đi tới nơi dân chạy nạn tụ tập ở cửa thành.
Trên từng khuôn mặt chỉ có bi thương vì phải trôi giạt khắp nơi chứ không thấy oán hận vì kẻ khác thấy chết mà không cứu.
Một ông lão chống quải trượng, mặc một thân áo nâu đầy mụn vá thấy hắn nhìn quanh còn tốt bụng nhắc hắn phải đi tới đâu đăng ký thân phận.
Là hắn xem thường đám quan lại Tương Châu sao? Bọn họ lãnh bổng lộc nên cũng biết phải làm chút chuyện của con người hả?
Lý Vụ chửi thầm lúc đứng trước lều chủ tướng nhưng khi nhìn thấy người ngồi ngay ngoài thì đột nhiên hắn dừng bước.
Ánh mặt trời trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945673/chuong-180.html