“Tỉnh rồi hả?” Tiểu Hổ quét mắt qua cảnh vật lạ lẫm xung quanh rồi chống tay lên ván giường muốn ngồi dậy. “Đừng loạn ——” Lý Thước còn chưa dứt lời thì nàng ta đã vác cả chăn ngồi dậy, cái chăn thêu chim én theo động tác đó rơi xuống. Vết thương trên người nàng ta đã được xử lý, mảnh vải bọc ngực đã không thấy, bên trong áo lót chỉ có từng tầng băng gạc căng chặt bao lấy miệng vết thương vẫn còn rỉ máu. Nàng thử giật giật cánh tay và chân của mình, một cơn đau nhói truyền khắp thân thể. Tiểu Hổ đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cười bất cần đời nói: “Ta không để bụng thì ngươi thẹn thùng cái gì?” Lý Thước lúc này đã quay lưng về phía nàng mà ngồi trước bàn tròn, giọng lạnh lùng: “Ngươi dùng đầu ngón chân nhìn hay sao mà bảo ta thẹn thùng?” “Ngươi không thẹn thùng thì ngươi quay lưng đi làm gì?” Tiểu Hổ xốc chăn lên, hai chân thả xuống dưới giường và dẫm lên giày của mình. “Quần áo của ta đâu?” Giọng Lý Thước tràn ngập chán ghét: “Hạ nhân cầm đi giặt sạch rồi, bẩn tới độ cứng lại —— cũng không biết là mấy ngày không giặt nữa.” “Ngươi bôi nhọ thanh danh của ta,” Tiểu Hổ mang vẻ mặt bất mãn, “Ngươi lội xuống nước lũ đi, quần áo cũng sẽ bẩn thế thôi…… Ờ, này tước đầu, không có quần áo thì ngươi bảo ta mặc cái gì?” Hai chữ “tước đầu” đổi lấy một 1/10 khóe mắt của Lý Thước. Nhưng chỉ có một chút xíu ấy Tiểu Hổ cũng nhìn rõ được khinh thường hắn không thèm nói. “Ngươi cứ thế mà đi ra ngoài.” Lý Thước châm chọc, “Dù sao ngươi cũng không biết hai chữ thẹn thùng viết thế nào cơ mà.” “…… Hôm nay ngươi ăn pháo à?” Tiểu Hổ nói, “Không phải ngươi còn tức giận vì chuyện trước kia chứ? Chúng ta tám lạng nửa cân, có thể tính là huề nhau hay không? Ngươi khiến ta thiếu chút nữa là tèo nhưng ta có so đo đâu ——” Lý Thước vừa muốn phản bác thì Tiểu Hổ đã tập tễnh đi tới trước mặt hắn, xoay người kéo áo lót xuống để lộ vết sẹo mới tinh trên lưng mình. Vết sẹo ngày đó đã khép lại và bong vảy hóa thành một vết mờ mờ chừng 2 ngón tay, giống một ngọn núi dữ tợn kéo từ dưới sườn phải lên và chui ra khỏi băng gạc tới tận xương bả vai gầy gò của nàng. Một đao này gần như kéo qua cả lưng.
“Một đao này thiếu chút nữa là khiến lão tử táng mệnh —— nhưng ta có so đo không? Đều là nam tử hán, sao ngươi nhỏ mọn thế?” Tiểu Hổ vẫn nói. “Ta là nam tử hán còn ngươi thì không —— còn nữa, là ngươi lòng mang ý xấu, tự nhận hậu quả xấu.” Lý Thước mặt không biểu tình nói. “Quỷ hẹp hòi! Khi đó ta còn chưa làm gì đâu! Ngươi cũng không biết ta là người tốt hay người xấu đã muốn mượn đao giết người —— nếu ta mà là người tốt thì làm sao giờ?” Lý Thước cười lạnh: “Ngươi là người tốt sao?” Tiểu Hổ nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Cũng không tính quá xấu.” Lý Thước dùng một tiếng cười lạnh mang theo trào phúng mà đáp lại. “Được rồi, hiện tại chúng ta đều là người trong cùng một trận tuyến, không bằng chúng ta uống mấy vò rượu rồi giải mọi ân oán nhé?” Tiểu Hổ vươn một tay ra vỗ vai Lý Thước còn hắn thì lập tức đứng lên hất tay nàng ra và dùng cái lưng đối diện với nàng. Hắn tức giận nói: “Ngươi không mặc quần áo còn động tay động chân, có xấu hổ hay không?!” “Ngươi không chuẩn bị cho ta quần áo để thay lại còn mắng ta không biết xấu hổ ——” Tiểu Hổ đã hao hết nhẫn nại, nàng muốn cùng Lý Thước ở chung một cách hòa bình nhưng ý tưởng này đã bị nàng vứt lên chín tầng mây. Nàng không chút nghĩ ngợi nói, “Ai biết có phải ngươi muốn nhìn lén lão tử hay không, ngươi mới không cần mặt mũi ấy!” Mặt Lý Thước xanh mét, hắn lập tức xoay người lại, không màng tị hiềm mà rít qua kẽ răng: “Ta, nhìn lén ngươi?” “Các ngươi làm sao thế?” Trước khi chiến tranh bùng nổ thì Thẩm Châu Hi đã ôm một chồng xiêm y đi vào từ ngoài cửa. Thấy Tiểu Hổ đứng trước mặt Lý Thước nhưng lộ hết cảnh xuân thế là nàng lập tức cả kinh đến nói lắp, “Tiểu Hổ, ngươi, ngươi…… ngươi mau mặc quần áo vào đi.” “Chỗ này là Tương Dương hả?” Tiểu Hổ giật mình hỏi, “Sao ngươi lại đưa ta về đây?” “Không tiễn ngươi trở về chẳng lẽ muốn ngươi mang dáng vẻ này ở lại trong quân sao?” Lý Thước lạnh giọng nói xong thì quay đầu nói với Thẩm Châu Hi, giọng như gió xuân, “Nếu tẩu tử đã tới thì đệ đi trước, chỗ đại ca cần người hỗ trợ.” “Đệ đi đi, nhớ rõ phải cẩn thận ——” Thẩm Châu Hi nói, “Cũng dặn dò Lý Vụ một tiếng, bảo chàng lượng sức mà làm.” “Được, tẩu tử an tâm ở nhà, đệ sẽ giúp đỡ đại ca.” Lý Thước cười đáp. Tiểu Hổ thì chửi thầm trong lòng: Trình độ lật mặt đúng là cao siêu. “Từ từ, ta cũng phải đi.” Tiểu Hổ lấy quần áo trong tay Thẩm Châu Hi sau đó lập tức vội vàng mặc vào, miệng vẫn nói, “Ta biết bơi, ta sẽ thay quần áo xong ngay đây, ta……” Tiểu Hổ ngây ra, cúi đầu nhìn cái váy trong tay. “…… Đây là cái khỉ gì thế?” “Đây là váy nhé!” Thẩm Châu Hi hưng phấn nói, “Chỗ này còn có áo ngắn và áo khoác. Ta chọn theo sở thích của ngươi, là màu xanh đó, ngươi có thích không?” Tiểu Hổ vừa muốn cự tuyệt thì Thẩm Châu Hi đã buồn bã nói: “Đây là đồ ta đã mặc, ngươi đừng ghét bỏ… vẫn còn mới……” Thẩm Châu Hi dừng một chút, không nói tiếp nữa mà ngược lại cười nói với nàng kia: “Tuy ta đã mặc nhưng không hề để lại dấu vết gì, thật đó, ngươi nhìn kỹ mà xem!” Hai mắt nàng tràn đầy chờ mong sáng ngời, bị nàng nhìn chằm chằm thì người ta khó mà kiên trì với suy nghĩ của mình được. Tiểu Hổ bị nàng đánh lạc hướng nên bất giác nhận lấy bộ trang phục xa lạ kia. Lúc nàng ta hoàn hồn thì Lý Thước đã chạy biến đi đâu rồi. “…… Sao lại muốn để ta mặc quần áo của nữ?” Vẻ mặt Tiểu Hổ rối rắm hỏi. “Chỗ nào trên người ngươi cũng bị thương nặng, đại phu nói ít nhất phải dưỡng thương một tháng rồi mới nói. Trong khoảng thời gian này ngươi ở lại Lý phủ đi, mặc quần áo nữ sẽ không khiến người ta chú ý, cũng tiện cho ta chăm sóc ngươi.” Tiểu Hổ không muốn nghỉ ngơi, nhưng khắp cả người nàng đều truyền tới đau đớn khiến nàng ta không thể không từ bỏ ý tưởng này. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nàng thở dài, đón lấy quần áo và đi thay. Sau đó nàng ta ngồi xuống cạnh bàn đánh giá mệt mỏi trên mặt Thẩm Châu Hi: “Cả đêm ngươi chưa ngủ sao?” Thẩm Châu Hi tránh nặng tìm nhẹ nói: “…… Không phải ta trở về ngủ đây sao.” “Ngươi sợ hãi sao?” Tiểu Hổ hiểu lầm nàng sợ nên không ngủ yên, chờ Thẩm Châu Hi nói cho nàng ấy vì sao đêm qua mình không ngủ thì Tiểu Hổ lập tức nhìn chằm chằm nàng thật lâu. “…… Trên mặt ta có cái gì ư?” Thẩm Châu Hi không được tự nhiên mà sờ sờ mặt mình hỏi. “Ngươi và đám nữ nhân chỉ biết lục đục trong sơn trại quả là khác nhau.” Tiểu Hổ nói. “Giống nhau.” Thẩm Châu Hi lắc đầu phủ định, “Nếu có lựa chọn thì có ai muốn lục đục với nhau mà sống qua ngày đâu.” Tiểu Hổ như suy tư gì đó. “Thuốc nguội rồi, ngươi mau uống đi sau đó về ngủ một lát.” Thẩm Châu Hi cười nói. Tiểu Hổ không muốn ngủ nhưng lại nghĩ nếu mình không ngủ thì Thẩm Châu Hi cũng sẽ không ném mình lại mà đi nghỉ thế là nàng ta nghe lời mà đón lấy chén thuốc và uống cạn một hơi. Sau khi buông cái bát không thì một viên mứt hoa quả được đưa tới trước mặt Tiểu Hổ. Nàng ta ngước mắt đã thấy Thẩm Châu Hi nở nụ cười với mình thế là cuối cùng đành nuốt lời muốn nói xuống và ngậm miếng mứt hoa quả kia vào miệng. “Ngươi có biết vì sao Thương Giang Yển lại sụp không?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi. Tiểu Hổ lắc lắc đầu: “Lúc chuyện xảy ra hai quân đang đánh nhau, chúng ta nghe thấy một tiếng động không giống bình thường sau đó tiếng ầm ầm bắt đầu vang lên không dứt, mặt đất cũng rung lên. Lý Kháp lệnh chúng ta tiếp tục tiến công, kết quả chưa tới một lúc hồng thủy đã tới rồi.” “Vậy Lý Kháp đâu?” Thẩm Châu Hi nhíu mày hỏi. “Sau khi hồng thủy tới chẳng ai thấy ông ta đâu.” Tiểu Hổ nói, “Con nước lớn như thế, ông ta lại mặc khôi giáp nặng nề, hẳn là……” Nói như thế thì Lý Kháp hẳn dữ nhiều lành ít. Mà nếu Trấn Xuyên tiết độ sứ bỏ mình thì đám quan viên phía dưới không có ông ta che chở sợ là sẽ lại gặp họa…… Thẩm Châu Hi thì mặt ủ mày chau còn Tiểu Hổ ở một bên cũng nhíu mày. Trước khi nước lũ tràn tới nàng ta từng nghe thấy 2 tiếng động, một là tiếng vang lớn ngắn ngủi, một cái khác là tiếng nổ vang không ngừng. Vì từng tự tay đặt thuốc nổ để tạo cảnh núi lở giả tạo nên nàng ta biết tiếng nổ đầu tiên chính là do thuốc nổ. …… “Thế nào?” Lý Vụ túm lấy Ngưu Vượng vừa trồi lên mặt nước và lôi hắn lên bè gỗ. Ngưu Vượng há mồm thở dốc và lắc đầu nói: “Ta chỉ có thể lặn xuống chừng bảy tám trượng là nhiều nhất, mà vết nứt đê còn ở sâu bên dưới.” “Còn cần phải tìm chứng cứ ư?!” Nhị Hổ đứng trên bè gỗ không kiên nhẫn nói, “Trên đời làm gì có chuyện khéo như thế, đúng lúc buồn ngủ là có gối đầu —— Phó Huyền Mạc hắn lại không phải con trai Ngọc Đế!” “Không tìm chứng cứ thì sao ngươi có thể vấn tội hắn? Chẳng lẽ dùng cái miệng của ngươi để nói với mọi người rằng thiên hạ đệ nhất công tử cho nổ Thương Giang Yển à? Ngươi nói được nhưng người khác tin ngươi hay tin Phó Huyền Mạc đây?” Đại Hổ mắng. “Chẳng lẽ chúng ta cứ phải nuốt cục tức này xuống ư?!” Nhị Hổ không cam lòng. “Ngạn ngữ nói rất đúng, núi xanh vẫn đó thì lo gì không có củi đốt ——” Lý Vụ cởi áo ngoài ra, ném cho Ngưu Vượng lúc này cả người ướt đẫm sau đó cầm mái chèo đi tới đầu bè gỗ, “Lần này ba anh em các ngươi tránh được một kiếp đã là may mắn trong bất hạnh rồi, chuyện khác để nói sau.” “Nói sau ư? Không phải ngươi muốn từ bỏ đó chứ?” Nhị Hổ hồ nghi mà nheo mắt. “Thường xuyên đi cạnh bờ sông sao có thể không ướt giày.” Lý Vụ đi chân trần đạp lên bè gỗ, nước sông trong vắt tràn qua khe hở của mấy thanh gỗ mà vương quanh chân hắn: “Chờ hắn ướt giày thì ——”
Gió mang theo mùi bùn tanh tao thổi qua mặt sông, vài sợi tóc đen nhanh phất qua cái cằm thon gầy của Lý Vụ. “Vậy đó chính là lúc giầy hắn bị máu tươi nhuộm ướt.” Sau khi lên bờ Lý Vụ lau khô hai chân rồi đi ủng và nói với mọi người phía sau: “Ta phải về Tương Dương một chuyến, các ngươi về quân doanh nghỉ ngơi trước đi. Ngưu Vượng, nhớ rõ phái một đội người đi đổi ca cho tướng sĩ đang đi cứu tế ——” “Sư phụ yên tâm!” Ngưu Vượng lớn tiếng đáp. Lý Côn mới vừa đi một bước về phía này thì Lý Vụ đã nói: “Điêu Nhi ở lại, đệ chờ hội hợp với Tước Nhi.” Lý Côn mang vẻ mặt không tình nguyện: “Gà nướng…… Đệ nhớ gà nướng và heo heo.” “Chờ ta trở lại sẽ nấu mì cho đệ ăn.” “Ăn phía dưới của đại ca ư?!” Hai mắt Lý Côn sáng lên vui vẻ hỏi. Lý Vụ cố nén xúc động muốn đánh người xuống rồi phất phất tay sau đó bước tới chỗ con ngựa và xoay người nhảy lên. “Giá!” Dây cương vừa vung thì con ngựa màu mận chín đã vọt đi. Lý Vụ lúc này nghiêm túc nhìn thẳng, mày chíu chặt. Xảy xa chuyện lớn như vậy không biết quả dưa ngốc ở trong nhà thế nào rồi. Lũ lớn tuy không vọt tới Tương Châu nhưng Phòng Châu ở bên cạnh lại bị ảnh hưởng, nhất định có vô số dân chạy nạn chen chúc tới. Nàng mà nhìn thì không biết sẽ rớt bao nhiêu hạt đậu vàng. Đúng…… Còn có Phòng Châu. Dân chạy nạn từ đó mà vọt tới thì đám giá áo túi cơm trong huyện nha khẳng định sẽ vì lười biếng mà cự tuyệt bọn họ ngoài cửa. Và một khi dân chạy nạn nhiều thì oán hận sẽ dâng lên, đa phần sẽ xảy ra bạo loạn. Binh lực của Tương Châu phần lớn đã vào liên quân, phần ở lại thủ thành chỉ toàn kẻ yếu nhược, già cả, nếu có bạo loạn thì hậu quả không dám tưởng tượng. Lý Vụ mang theo một lòng sầu lo mà chạy suốt đêm về nhà. Tới sáng hôm sau cửa thành Tương Dương đã xuất hiện phía xa nhưng cảnh trước mặt hắn lại hoàn toàn khác trong suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]