Muốn Đại Hổ tiêu tiền chuộc người thì hắn trăm triệu lần không muốn.
Nhưng nếu hỏi hắn có nguyện ý tiêu tiền giết con tin hay không thì hắn sẽ nghĩ một lát.
Tiêu tiền chuộc người, tốn công vô ích.
Không chuộc người, thì một khi Nhị Hổ bị thiến trở về sơn trại sẽ cá chết lưới rách với hắn.
Chỉ có trả giá gấp đôi để nhổ cỏ tận gốc mới là phù hợp nhất với lợi ích cá nhân mà hắn lựa chọn.
Kẻ đứng sau màn độc thủ này hẳn đã đoán được hắn chỉ có một con đường để đi.
…… Đây đúng là gặp tri kỷ.
Đại Hổ nhanh chóng liên hệ mật thám của Bình Sơn trại cắm trong Định Hải trại, hỏi thăm chuyện này có liên hệ gì với đối phương hay không nhưng nhận được câu trả lời phủ định: Định Hải trại còn đang bực tức vì bị bọn họ cướp mất tiền thưởng, căn bản không biết Nhị Hổ của bên này bị ai bắt đi.
Nếu không phải Định Hải trại thì đó là bọn đạo chích nơi nào tới khó xử đồng đạo đây?
Đại Hổ triệu tập nhân thủ, suy nghĩ được chỗ nào thì điều tra chỗ ấy —— đương nhiên, hắn không quên lờ mờ dặn dò thủ hạ tâm phúc của mình nếu tìm được người thì không cần giữ người sống.
Nhưng kết quả bọn họ vẫn bất lực trở về.
“Thiếu đương gia…… đã sắp giờ Mùi rồi.” Tiểu lâu la đi vào Tụ Hiền thính và thật cẩn thận nhìn sắc mặt Đại Hổ đang ngồi trên ghế.
Chén trà đặt trên bàn đã lạnh, Đại Hổ nhíu mày không nói một lời, thật lâu sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945650/chuong-157.html