Chương trước
Chương sau


“Nếu đau nàng nói nhé.”
Trong phòng ngủ sáng ánh nến, hai người ngồi trên giường, Lý Vụ nhíu mày, ngón trỏ quệt thuốc mỡ bôi lên vết xanh tím trên cổ Thẩm Châu Hi.
Thuốc mỡ lành lạnh mới vừa chạm vào vết bầm tím kia nàng đã nhịn không được khóc lóc.
“Đau……” Nàng khóc nức nở nói.
“Được, được, lão tử lại nhẹ hơn.” Ngoài miệng Lý Vụ an ủi cho có lệ, không có tí kiên nhẫn nào nhưng động tác của hắn lại mềm mại kiên nhẫn hơn nhiều.
Hắn vừa chạm nhẹ lên cổ nàng vừa ngước mắt nhìn phản ứng của nàng hỏi: “Hiện tại thì sao?”
“Đau……” Thẩm Châu Hi tủi thân nhìn hắn, đôi mắt trong suốt có ánh lệ chớp động.
Đôi mắt trong suốt của nàng khiến tim hắn đập nhanh hơn, ảnh hưởng tới cả độ vững vàng của ngón tay.
Hắn tránh tầm mắt của nàng, hùng hổ nói: “Nàng khóc ra hạt vàng thì thôi cũng tạm —— nhưng nàng có làm được thế đâu, khóc một giọt là thiệt một giọt, nước mắt của nàng đều là tiền của lão tử đó!”
“Sao ta khóc lại thành tiền của ngươi?” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói, “Uống nước đâu cần tiền.”
Rõ ràng là nàng lầm bầm lầu bầu nhưng Lý Vụ lại nhanh chóng đón lời: “Củi nấu nước không phải tiền hả?”
Thẩm Châu Hi không biết cãi thế nào.
“Lão tử cực khổ nấu cơm cho nàng không cần tiền công hả?” Lý Vụ tiến thêm một bước mà tố cáo, “Ta làm đồ ăn ngon cho nàng không phải để nàng dùng sức khóc lóc!”
“Ta trả tiền công cho ngươi không phải là được hả?” Thẩm Châu Hi tủi thân nhìn hắn.
Nàng cũng không muốn khóc nhưng nước mắt nó có nghe lời đâu!
“Lão tử là người thiếu tiền sao?” Lý Vụ ưỡn ngực.
Thẩm Châu Hi nghẹn họng nhìn cái tên đánh rắm này.
Chẳng lẽ hắn đã quên lúc trước hắn dựa vào công việc nào đó không chính đáng mà thoát nghèo ư?
Mệt nàng còn khắp nơi vì hắn che đậy, hiện tại hắn còn dào dạt đắc ý và ghét bỏ nàng thích khóc lãng phí củi lửa trong nhà!
Quả nhiên nam nhân phát đạt rồi đều không thể dựa dẫm nữa!
“Ta đau cổ mà ngươi còn hung dữ với ta……” Thẩm Châu Hi nước mắt tràn mi, nửa câu sau nàng đã nức nở.
Lý Vụ thấy tình thế không đúng thì đang muốn bổ cứu nhưng Thẩm Châu Hi đã xoay người, thương tâm nhào vào gối đầu khóc váng lên.
“Ta ——” Lý Vụ trực tiếp tức nổ tung đầu.
“Ngươi còn mắng ta ——” Thẩm Châu Hi càng thương tâm mà khóc gâu gâu.
“Thẩm Châu Hi!” Huyện thái dương của Lý Vụ lại nảy thình thịch.
“Uông……”
“Thẩm dưa ngốc!”
“Gâu gâu……”
“Bà nương điên!”

“Gâu gâu gâu……”
“Lão tử sai rồi, lão tử không cố ý, lão tử thật sự không mắng nàng —— ta mắng chính mình được chưa?!” Lý Vụ xuống giường ngồi xổm trước mặt Thẩm Châu Hi, mặt dán tới trước mặt cái người đang không thèm nhìn hắn sau đó sứt đầu mẻ trán mà dỗ dành: “Nàng đừng khóc rống lên nữa, nàng còn uông uông là lão tử cũng muốn uông uông ——”
“Ngươi uông một tiếng xem nào.” Thẩm Châu Hi nâng hai mắt đẫm lệ lên nói.
“……”
Lý Vụ nhìn khóe miệng nàng trễ xuống, lúc nào cũng có khả năng tiếp tục uông uông thế là hắn cắn răng:
“…… Uông.”
“Ngươi cạc cạc một tiếng xem nào.”
Lý Vụ đen mặt: “Thẩm Châu Hi, có phải nàng ngứa da không?”
Thẩm Châu Hi lại vùi đầu khóc rống: “Uông ——”
“Ca! Cạc cạc!”
Lý Vụ mặt đen không khác gì đáy nồi một năm không rửa nhưng rốt cuộc Thẩm Châu Hi cũng nín khóc mà mỉm cười.
Đối mắt hạnh của nàng cong cong sáng lấp lánh như mặt trăng, lộng lẫy hơn muôn vàn đá quý trên đời này.
Đây là khó báu động lòng người nhất trên thế gian này.
“…… Hiện tại vui vẻ chưa?” Lý Vụ nhìn chằm chằm nàng mà hỏi.
“Vui vẻ.” Thẩm Châu Hi cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu.
“…… Dưa ngốc.”
Trán bị búng một cái thế là Thẩm Châu Hi ai da một tiếng, mắt lại rưng rưng: “Ngươi đánh ta!”
“Đánh nàng thì sao? Không phải ta đã nói rồi à ——” Lý Vụ không chút để ý liếc nàng một cái, ngón tay dính thuốc mỡ lại duỗi tới bôi lên cổ cho nàng, “Lão tử sẽ đánh nữ nhân lúc ở trên giường.”
Thẩm Châu Hi giãy giụa muốn xuống giường lại bị Lý Vụ chặn lại: “Đừng nhúc nhích ——”
Hắn nghiêm túc nói thế là Thẩm Châu Hi không dám động nữa.
Hắn chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết xanh tím trên cổ nàng.
Da nàng trắng nên vết ứ kia càng xanh hơn, giống một cái vòng to bằng ngón trỏ quấn quanh cổ nàng.
Lý Vụ thấy thế thì mặt xanh mét, lòng cực kỳ hối hận đã để Ngự Phong được chết dễ dàng như vậy.
“Đau……” Thẩm Châu Hi nhìn sắc mặt của hắn rồi cẩn thận nói.
Lý Vụ nhẹ tay hơn.
“Đau……”
Lý Vụ lại lần nữa nhẹ tay.
“Đau……” Nàng cực kỳ đáng thương mà nhìn hắn, giống con mèo con meo meo.
“Lão tử còn chưa đụng tới nàng đâu!” Lý Vụ chọc thủng vở diễn của nàng, mắt trợn lên.
Thẩm Châu Hi tiếc nuối mà hừ một tiếng.
“Được rồi, lại bôi thêm 2 ngày là không có việc gì.” Lý Vụ đậy nắp hộp thuốc mỡ nói, “Trong 2 ngày ngày nàng đừng ra cửa, nếu người khác nhìn thấy vết thương trên cổ nàng thì ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”
“…… Dù sao ngươi cũng định đánh nữ nhân.” Thẩm Châu Hi thầm thì.
“Đó là ở trên giường.” Lý Vụ cường điệu.
“Đánh thì đánh, còn phân trên giường hay dưới giường cái gì……”
“Chờ nàng lớn lên sẽ hiểu.” Lý Vụ cầm thuốc mỡ đứng lên.
“Ta đã mười bảy……” Thẩm Châu Hi không phục nói.
“Mới mười bảy thôi.” Lý Vụ lườm nàng một cái, “Lão tử đã 22 —— ít nhất đợi nàng lớn bằng ta —— đọc rộng hiểu nhiều, tinh thông 168 thức mới có tư cách nói mình đã trưởng thành.”
“Sao ta chưa từng nghe thấy 168 thức này nhỉ?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi, “Nó là cái gì?”
“Nói tới mạng người, chính là nói người ta từ chỗ nào mà tới, làm sao mà tới ——”
“Thuật pháp của Đạo gia ư?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi, “Sao ta chưa từng nghe nói Đạo gia có 168 thức này nhỉ?”
“Thứ nàng không biết còn nhiều lắm, lần sau ta sẽ dạy cho nàng.”
“Được,” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt trịnh trọng gật đầu, “Ta muốn học.”
Lý Vụ cầm thuốc mỡ, chân trước mới vừa bước qua ngạch cửa thì Thẩm Châu Hi ở phía sau đã kêu lên: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Bôi thuốc xong rồi ta không được đi cất thuốc à?” Lý Vụ kinh ngạc nhìn nàng.
“Ta đi với ngươi.” Thẩm Châu Hi vội vàng xuống giường xỏ giày.
“Chỉ có vài bước nàng đi cùng làm gì?”
“Ta phải đi theo ngươi!” Thẩm Châu Hi sợ hắn bỏ lại mình thế là cũng không rảnh lo xỏ giày đàng hoàng mà chỉ dẫm gót giày chạy tới.
Thẩm Châu Hi đi theo Lý Vụ đến căn phòng bên cạnh cất thuốc mỡ xong lại nhắm mắt theo đuôi hắn đến hậu viện, nhìn chằm chằm hắn múc nước rửa tay.
Lý Vụ hoảng hốt cảm thấy mình như con vịt mẹ phía sau có con vịt con đi theo.
“Nàng cứ đi theo ta làm gì?” Lý Vụ hỏi.
“Ta muốn đi nhà xí……” Thẩm Châu Hi ngượng ngùng xoắn xít nói.
“Nàng đi đi —— lão tử có phải cái bô đâu.” Lý Vụ tức giận nói.
“Ta không dám đi một mình, ngươi…… ngươi đi với ta.” Thẩm Châu Hi đỏ mặt.
“Ta đi với nàng? Ta đi với nàng kiểu gì?” Lý Vụ trừng mắt, “Chúng ta chia nửa cái bô, mỗi người ngồi một bên à?”
“Ngươi ở bên ngoài chờ ta!” Thẩm Châu Hi cáu tiết, “Ngươi trò chuyện với ta là được!”
Lý Vụ đành phải cùng nàng đi tới cầu tiêu và đứng bên ngoài đợi.
Bà nương điên này nói nhẹ nhàng thế, cái gì mà “trò chuyện là được”, đúng là biết tra tấn hắn ——
“Ngươi đứng xa một chút, đừng cách nơi này gần quá!”
“Lý Vụ? Lý Vụ? Ngươi ở đâu? Ngươi tới gần một chút!”
Lý Vụ lúc thì đứng xa khi thì dịch lại gần, lăn lộn một hồi hắn lập tức bùng nổ: “Thẩm Châu Hi, có phải nàng cố ý chơi lão tử không?”
“Ngươi thì có cái gì mà chơi……” Thẩm Châu Hi đè thấp giọng nhưng Lý Vụ vẫn nghe thấy.
“Nàng thử xem chẳng phải sẽ biết?” Lý Vụ nhướng mày, “Chơi không thu tiền.”
“Không không không không không chơi ——”
Lý Vụ đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng nàng ở bên trong hoảng loạn mà lắc đầu như trống bỏi.
Bà nương điên này sao còn không nghĩ thông chứ? Là hắn câu dẫn nàng còn chưa đủ rõ ràng hay cơ bắp của hắn không đẹp?
Không, nhất định là do cái lão già thối kia thêu con phượng hoàng lên người hắn.
Lúc hắn đang cân nhắc làm sao bày ra hết mọi ưu điểm của mình thì quả dưa ngốc kia lại run giọng gọi với ra từ trong cầu tiêu: “Lý Vụ? Ngươi còn ở sao? Sao ngươi không nói cái gì?”
“Sao lão tử lại không ở đây?!” Lý Vụ hận không thể vớt quả dưa này lên mà lắc, “Trời sập lão tử cũng ở đây!”
Thật vất vả Thẩm Châu Hi mới đi ra ngoài.
Sắc mặt nàng giống như mới vừa dạo qua quỷ môn quan.
“Nàng ở bên trong làm gì?” Lý Vụ nhíu mày hỏi.
“Ta luôn cảm thấy……” Nàng vẫn kinh hồn chưa định nói, “Trong thùng có bàn tay muốn vươn ra……”
“Tay ai?”
“Tay Ngự Phong……”
“Hắn ở đó làm gì? Thành quỷ rồi còn phải quay về đón phân hả?”
Những lời này làm Thẩm Châu Hi vốn đang sợ hãi lập tức quay ngoắt cảm xúc, ghê tởm trong nháy mắt lật úp qua nỗi sợ bị giết người.
“Sao ngươi lại nói ghê tởm thế?!” Nàng mắng.
“Lão tử ghê tởm?” Lý Vụ trừng mắt, “Đây không phải do nàng nói à? Vươn tay ra từ cái bô vậy chẳng phải mặt hắn ở ngay dưới……”
“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Thẩm Châu Hi càng khó coi hơn lúc trước, nàng che tai, kinh hoàng tránh xa Lý Vụ.
Lý rắm thối thật đáng sợ! Quả thực so với tên Ngự Phong kia còn đáng sợ hơn!
Nhờ phúc của hắn mà nàng không còn sợ cái bô nữa.
Lời này nói thế nào nhỉ: dù Ngự Phong có phải về tìm nàng đòi mạng thì cũng sẽ không lựa chọn cái bô.
Nhưng tuy cái bô không đáng sợ, nàng vẫn hãi mỗi khi nhắm mắt đối mặt với bóng tối.
Mỗi khi nhắm mắt nàng sẽ thấy cảnh mình đâm cây trâm vàng vào cổ Ngự Phong, khuôn mặt hắn ta lúc ấy vừa kinh ngạc lại đầy nghi hoặc.
Hắn không hề nghĩ tới sẽ chết trong tay nàng.
Trong mắt hắn nàng là một nữ nhân không hề có chút lực uy hiếp nào.
Ngay cả nông nữ chỉ quanh năm làm ruộng cũng từng giết gà, còn nàng đến cổ gà còn chưa từng động.
Hắn khinh thường nàng, từ ánh mắt hắn nàng có thể đọc được điều ấy.

Với hắn mà nói thì nàng chỉ là một linh kiện đính kèm bên người Phó Huyền Mạc, chỉ có tác dụng nhìn đẹp chứ không dùng được vào việc gì.
Mãi tới khi tắt thở hắn vẫn không thể tin được.
“Lý Vụ……” Nàng ở trong bóng tối nhỏ giọng hỏi, “Ngươi ở đâu?”
“Lão tử đã chết đâu!” Lý Vụ không thể nhịn được nữa, “Lão tử ở ngay bên cạnh cái chổi lông gà đây này!”
“Ngươi…… Ngươi lại đây một chút……” Thẩm Châu Hi do dự nói.
“…… Thật sự?” Lý Vụ lập tức đổi giọng, trở nên cực kỳ kiên nhẫn ôn hòa, “Đây là nàng nói đó nhé.”
Thẩm Châu Hi dùng trầm mặc đáp lại.
Lý Vụ lập tức dịch mông, cả người dán lên cái chổi lông gà.
Nhiệt độ cơ thể hắn theo bóng đêm, từ trong không khí tràn đến phủ lên người nàng.
Hơi thở của hắn giống như cái chăn quen thuộc, mang theo vô hạn bình thản khiến lòng nàng cũng ngứa ngáy.
Lúc chạy trốn khỏi nạn đói bọn họ từng ôm nhau ngủ trong sơn động, nhưng sau khi an cư thì cái chổi lông gà lại xuất hiện giữa hai người.
Lý Vụ luôn thích chiếm tiện nghi của nàng bằng lời nói nhưng bất kể đêm hay ngày hắn cũng chưa từng vượt qua Lôi Trì một bước.
“…… Chổi lông gà.” Nàng cất giọng thấp như muỗi kêu.
“Cái gì?” Lý Vụ không nghe rõ nên nhíu mày nói, “Lão tử không nhúc nhích cái chổi lông gà của nàng, tự nàng sờ đi, còn ở đây nè ——”
“Ta nói ——” Thẩm Châu Hi thấy vô cùng may mắn vì đây là đêm, duỗi 5 ngón tay cũng không thấy gì.
Chỉ có thế nàng mới che được khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
“Không cần chổi lông gà……” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, gió nhẹ từ cánh cửa sổ khép hờ thổi tới mang theo mùi thơm thấm vào ruột gan.
Trầm mặc làm Thẩm Châu Hi bắt đầu hoảng loạn, chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Thôi, vừa rồi nó cộm ta… Hiện tại không cộm nữa, để lại cũng ——”
“Bỏ đi”, Thẩm Châu Hi còn chưa nói xong thì cái chổi lông gà đã vẽ một đường cong trong bóng tối mà bay ra ngoài, không biết đập vào tường chỗ nào mà vang một tiếng rồi rơi xuống.
“Không để lại được.” Lý Vụ chen lại đây, trong giọng nói mang theo nhảy nhót không giấu được, “Cộm lão tử.”
Đôi mắt đen của hắn ở trong bóng đêm lóe ra ánh sáng giống một con báo đen không hề chớp mắt nhìn con mồi mình nhắm trúng.
Sắc mặt Thẩm Châu Hi không nhịn được càng đỏ hơn, nàng xoay người đưa lưng về phía kẻ khiến trái tim nàng đập nhanh hơn.
“…… Ta ngủ đây.” Nàng hoảng loạn nói.
“Được.” Lý Vụ vươn một bàn tay, cách chăn ôm nàng vào lòng, “Đừng sợ…… Ta ở bên cạnh nàng.”
Bọn họ chưa từng có tiếp xúc thân mật, nhưng tư thế bảo hộ của hắn khiến nàng vô cùng an tâm.
Làm nàng cảm thấy cho dù trời sập cũng có hắn đỡ.
Nàng dần dần tin tưởng, hắn nhất định luôn ở bên cạnh mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.