Đau đớn sau cổ làm Thẩm Châu Hi dần dần khôi phục ý thức.
Cảm giác lại lần nữa dâng lên trong người nàng, ngoài đau đớn nàng lần đầu tiên cảm nhận được lạnh lẽo và cứng rắn bên dưới.
Bên tai nàng có tiếng đào đất.
Đất đá theo tiết tấu mà vẩy ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Nàng không dám nhúc nhích, ngừng cả thở rồi lặng lẽ mở mắt.
Dưới ánh trăng ảm đạm một bóng người đang lặp lại động tác đào đất buồn tẻ.
Mặt Ngự Phong không biểu tình, trước mặt là một hố đất sâu đã dần thành hình.
Bất kể chiều dài hay độ rộng của hố sâu kia đều khiến Thẩm Châu Hi liên tưởng đến kích cỡ thân thể của mình.
Nàng cố nén sợ hãi, nhanh chóng quét bốn phía —— những nấm mồ lớn bé đập vào tầm mắt của nàng.
Tiếng thét chói tai vì sợ hãi suýt thì vọt ra khỏi cổ, nàng dùng sức cắn môi nén sợ hãi trong lòng.
Trong cảnh hoang dã yên tĩnh, rừng cây đen nhánh, vô số nấm mồ trải dài tới chân trời.
Chúng không có bia, không có đánh dấu, không có gì hết.
Có cái mọc đầy cỏ dại, có cái đất còn ướt, có cái bị dã thú quật lên lộ ra một cái hốc đen nhánh và vài miếng vải dệt rách nát……
Thẩm Châu Hi không dám nhìn lại, chỉ kinh hoàng rời tầm mắt, không nghĩ tới lại đụng phải một đôi mắt lạnh băng đang nhìn mình.
Theo bản năng nàng muốn chạy, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích.
Mãi tới lúc này nàng mới phát hiện tứ chi của mình đều bị trói bằng dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945631/chuong-138.html