Sáu chiếc xe ngựa tạo thành đoàn xe uốn lượn trên đường núi nhỏ hẹp, chiếc xe dẫn đầu có treo một lá cờ vẽ hình một con phượng hoàng màu xanh. Bánh xe lún sâu xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa để lại vết bánh xe thật lớn. Đột nhiên chiếc xe dẫn đầu khẽ lay động, con ngựa đầu đàn cứ vậy dừng lại. Lý Thước nhìn phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy lưu dân quần áo tả tơi thì tập mãi thành quen mà quay đầu ra sau thét to: “Nhị ca, tới lượt huynh nè!” Lý Côn thân cao chín thước lập tức cõng hai cái rìu sắt to tổ chảng nhảy xuống từ trên xe. Bùm một tiếng, hắn rơi trên mặt đất để lại hai dấu chân còn sâu hơn cả vết bánh xe. Hắn bước đến phía trước đoàn xe, hung thần ác sát mà đảo qua đám lưu dân gầy yếu tay cầm dao phay với dao chẻ củi hoặc cái cuốc. Đám lưu dân lập tức xôn xao, rất nhiều kẻ lùi về phía sau. Lý Côn gầm nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt thành đấm, đột nhiên đánh lên cây đại thụ ở bên cạnh! Oanh —— Thân cây lập tức lõm vào, lúc hắn thu tay người ta có thể thấy rõ một vết lõm trên đó. Hắn quay đầu nhìn đám lưu dâm mặt mũi đầy hoảng sợ sau đó phát ra tiếng sư tử rống mười phần sức lực —— Hai mươi lưu dân lập thành đám cướp lâm thời nhưng lúc này cả đám bị dọa mất mật, kẻ nào kẻ nấy ném hết đống vũ khí hình thù kỳ quái trong tay xuống và xoay người bỏ chạy! Trong khoảnh khắc con đường nhỏ lại thông suốt. Lý Côn vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc ý đi về, miệng còn lầm bầm lầu bầu nói: “Điêu Nhi…… đi như con cua……” Tình cảnh này diễn ra quá nhiều lần nên đa phần chỉ mình Lý Côn ra tay đã đủ dọa quân dịch chạy tóe khói. Thẩm Châu Hi cũng thấy nhiều nên không có ý kiến. Lúc Lý Côn ở bên ngoài đe dọa đám lưu dân có ý xấu thì nàng và Lý Vụ ở trong xe ngựa kiểm kê đống bạc đổi được nhờ bán lương thực dọc đường. Đống tiền này lung tung lẫn lộn tiền đồng, bạc vụn, gần như chất đầy cả thùng xe. Thậm chí Thẩm Châu Hi còn ngủ luôn trên đống tiền đồng. “Hiện tại gạo đã bán gần hết, chúng ta chẳng những kiếm đủ 3000 lượng tiền vốn mà còn lời 1 vạn lượng.” Lý Vụ dùng một cái dây mảnh xuyên 1000 đồng tiền, sau đó quen cửa quen nẻo thắt nút. Thẩm Châu Hi dùng chân đẩy một đống tiền đồng rơi trên nệm mềm và nói: “Bạc thì thôi đi, nhưng tiền đồng có nhất thiết phải đặt ở đây không? Hơi tiền khắp nơi ——” “Lần sau vào thành chúng ta sẽ mang đi đổi ngân phiếu.” Lý Vụ cầm lấy đống tiền kia và xuyên vào một sợi dây khác. Thẩm Châu Hi mới vừa dựa lên gối mềm thì mày đã nhíu lại.
Nàng lấy gối ra mới phát hiện sau lưng là túi vàng thỏi lấy được từ Lư Châu. “Đống vàng này cũng đổi thành ngân phiếu sao?” Nàng hỏi. “Không đổi, vàng là đồng tiền mạnh, đổi thành giấy lão tử sẽ có hại.” Lý Vụ không chút do dự nói. Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt ghét bỏ mà đẩy đống vàng sang gối dựa của Lý Vụ. “Đại ca, sắp tới Thọ Xuân rồi.” Lý Vụ lên tiếng đáp, động tác xâu tiền cũng nhanh hơn. Binh lính canh gác cửa thành Thọ Xuân đẩy cửa xe kiểm tra đúng lúc Lý Vụ ném xuyến tiền vừa xâu xong vào dưới sàn xe. Thủ vệ nhìn Lý Vụ cà lơ phất phơ, lại nhìn Thẩm Châu Hi cúi đầu không nói, Lý Thước ở bên ngoài lại cười nhét một túi tiền vào tay áo tên kia. “…… Qua, đi đi.” Thủ vệ hất cằm ra hiệu. “Đa tạ ca ca!” Lý Thước cười sau đó ôm quyền cảm ơn. Xe ngựa tiến vào thành Thọ Xuân rồi Lý Thước ngăn một người đi đường và dò hỏi trong thành có mấy cửa hàng bạc. “Ở Bình Cửu có nhà mở Vạn Dân tiền trang, ở Vĩnh Thủy có cửa hàng bạc của Bạch thị —— chính là Dương Châu Bạch thị từng có một vị Quý phi đó. Gần đó cũng có mấy tiền trang nhưng quy mô đều kém hai nhà này.” Lý Thước nói lời cảm tạ sau đó tiễn người qua đường kia đi rồi mới xoay người tới bên cửa sổ hỏi Lý Vụ: “Đại ca, chúng ta đến nhà nào?” “Bạch thị ——” Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra câu này. Lý Vụ cười cười liếc nàng một cái: “Nàng đúng là tình thâm nghĩa trọng với người chị cùng cha khác mẹ này.” Hắn lại quay qua nói với Lý Thước, “Đi thôi, đến cửa hàng bạc của Bạch thị.” Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước. Lý Vụ đóng cửa sổ xe hỏi: “Việt Quốc công chúa đến tột cùng đã giúp nàng cái gì mà đến giờ nàng vẫn nhớ mãi không quên như vậy?” “…… Việt Quốc công chúa thực tốt.” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi đừng nghe tin đồn đãi vớ vẩn bên ngoài.” “Nàng ta ngủ trên vàng, gối trên ngọc cũng là lời đồn à?” “Là thật……” “Vị hôn phu của nàng ta tiêu phí sức người sức của đi khắp thiên hạ sưu tập kỳ trân dị bảo cho nàng ta cũng là đồn à?” “Là thật……” “Vậy rốt cuộc cái gì mới là đồn?” Lý Vụ mang vẻ mặt khinh thường hỏi. Thẩm Châu Hi đúng là người câm còn bị bắt ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói! Nàng quả thực có giường vàng gối ngọc, Phó Huyền Mạc cũng thường xuyên mang một ít kỳ trân dị bảo tiến cung cũng không giả nhưng tất cả những cái này có phải do nàng yêu cầu đâu?! Cái gối lấy trân châu đặt ở giữa, bên ngoài làm bằng vàng ngọc kia ngủ cộm chết đi được, còn không thoải mái bằng gối vải hiện giờ! Nàng mặc cái gì, dùng cái gì, thậm chí đọc sách gì đều không nằm trong quyền kiểm soát của nàng. Kết quả nàng lại phải gánh cái danh xa xỉ cực độ. Lý Vụ thấy nàng nói không nên lời thì cũng không hỏi nữa, bộ dạng giống như đã biết tỏng rồi. Việt Quốc công chúa xa hoa dâm dật, ấn tượng này đại khái đã khắc sâu trong đầu hắn. Thẩm Châu Hi không dám tưởng tượng lúc hắn biết nàng chính là vị Việt Quốc công chúa trơ trẽn kia thì hắn sẽ có biểu cảm như thế nào? Liệu hắn có khịt mũi coi thường nàng không? “Nghĩ cái gì thế?” Thẩm Châu Hi bị hắn nhẹ búng lên trán một cái, sau đó Lý Vụ đẩy cửa xe xoay người nhìn nàng lúc này vẫn không nhúc nhích. “Tới cửa hàng bạc rồi, ta xuống đổi ngân phiếu, nàng ở trên xe chờ ta nhé.” Thẩm Châu Hi hoàn hồn, vội gật đầu đáp: “Được.” Hai nén hương sau Lý Vụ đổi đống bạc vụn và tiền đồng linh tinh trên xe thành một chồng ngân phiếu. Lúc này bốn người tìm một khách điếm lớn nhất để đặt chân. Thẩm Châu Hi và Lý Vụ ở trong phòng nghỉ ngơi chỉnh đốn, Lý Thước mang theo Lý Côn đi đổi đống gạo còn lại thành bạc, lại bán đống xe ngựa cho đoàn xe và mang bạc về. Vào lúc ăn sáng thì Lý Thước và Lý Côn trở về, để chúc mừng khoản tiền 1 vạn lượng kiếm được trên đường này nên Lý Vụ đã gọi một bàn đồ ăn và rượu Gà hầm sữa bò, nấm tùng nhung hấp vịt, hoa mai tràng, quả vải bọc thịt, giò heo kho…… Không kịp nhìn mỹ thực được bưng lên bàn Lý Vụ đã bảo chưởng quầy mở vò rượu 5 năm ra sau đó rót một chén uống cạn. “Chúng ta ở lại Thọ Xuân một ngày rồi hẵng đi, đệ và nhị ca sẽ đi hỏi thăm tin tức trong thành, còn tẩu tử có thể cùng đại ca đi dạo.” Lý Thước cười nói, “Thọ Xuân tuy kém Tương Dương nhưng cũng có mặt khác thú vị. Đặc biệt là hàng thêu Tô Châu ở trong thành này so với đồ ở Tương Dương thì chính thống hơn nhiều.” Lý Vụ nói: “Tước Nhi nói không sai, một đường này nàng đã chịu không ít khổ, hiện tại chồng nàng có tiền nên ngày mai ta sẽ cùng nàng lên phố. Nàng muốn mua cái gì thì mua.” Thẩm Châu Hi nghe thấy thế thì động lòng, nàng đang muốn mở miệng đồng ý thì có tiếng đập bàn vang lên đánh gãy. “Ngươi còn dám giảo biện ư?!” Một gã sai vặt mặc quần áo mộc mạc lập tức quỳ xuống: “Lão gia, tiểu nhân thật sự không trộm đồ của ngài!” “Ngươi không trộm đồ của ta vậy vì sao ngọc bội của ta lại ở trong hành lý của ngươi?” Một nam tử mặc cẩm y với thân hình cao lớn đang trợn mắt giận dữ mắng gã sai vặt quỳ gối trước mặt mình.
Hắn đập bàn rất mạnh, một cái tát kia khiến chén trà nảy lên đổ không ít. Bên cạnh chén trà là hai đĩa đồ ăn: Một là đĩa đậu nhự xào, cái còn lại là một đĩa đậu tương. Ngoài ra còn một bát cơm trộn lương thực phụ giá một văn tiền một bát. “Lão gia, tiểu nhân không biết…… Có lẽ, có lẽ là lão gia vô tình để sai chăng……” Gã sai vặt nơm nớp lo sợ nói. “Nói hươu nói vượn! Sao ta lại có thể nhận sai hành lý của ngươi được? Hiện tại nhân chứng vật chứng đã đủ ngươi lại vẫn không chịu nhận, đã vậy thì ta cũng chẳng nể tình nữa, ngươi mang theo đồ của mình đi đi thôi!” “Lão gia ——” mặt gã sai vặt tái nhợt, “Ngài bảo tiểu nhân đi đâu bây giờ?” “Làm sao mà ta biết được ngươi muốn đi đâu? Dù sao ta cũng không dám giữ ngươi lại, hôm nay là ngọc bội, ai biết ngày mai ngươi lại ăn trộm cái gì khác?” “Lão gia, cầu xin ngài rủ lòng thương, tiểu nhân thực sự không trộm ngọc bội của ngài……” Gã sai vặt liên tục dập đầu. “Nếu ngươi không đi ta sẽ báo quan!” Nam tử tức giận quát. Gã sai vặt mơ màng hồ đồ ngẩng đầu lên: “Vậy ba tháng tiền công của tiểu nhân……” “Ngươi trộm đồ của ta mà còn dám nói tới tiền công hả?!” Nam tử trừng mắt lớn tiếng mắng, “Ngươi lại dám lằng nhằng nữa thì chúng ta tới gặp Tri phủ Thọ Xuân! Ta có duyên gặp ông ấy vài lần nên hẳn ông ấy sẽ giúp ta trừng trị tên ác nô như ngươi ——” Gã sai vặt không thể làm gì chỉ đành mang sắc mặt trắng bệch rồi đứng dậy thất thểu đi ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt. Thẩm Châu Hi thấy vậy thì không đành lòng nhỏ giọng hỏi: “Hắn thật sự trộm ngọc bội của chủ nhân sao?” “Hẳn là không.” Lý Vụ cũng không ngẩng đầu lên đã nói. Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn Lý Vụ đang đưa lưng về phía cửa. Hắn nhìn cũng không nhìn chủ tớ nhà kia đã có thể đưa ra phán đoán như vậy. “Tên chủ nhân kia nói hắn phát hiện ra ngọc bội ở trong hành lý đúng không?” Lý Vụ hỏi. Thẩm Châu Hi gật gật đầu. “Hiện tại người chủ có mang theo hành lý sao?” Thẩm Châu Hi nhìn nam tử đang tiếp tục dùng bữa ở bàn bên cạnh rồi nói: “Không có……” “Vậy chứng tỏ chuyện mất ngọc bội không phải mới vừa xảy ra, có thể là lúc thu dọn hành lý sáng nay, cũng có thể là đêm qua thu dọn hành lý làm mất ngọc, tóm lại không thể là bây giờ.” Lý Vụ nói, “Vậy vì sao hắn lại lựa chọn lúc này để mắng mỏ gã sai vặt?” Thẩm Châu Hi lập tức hiểu ra. “Chẳng lẽ…… Hắn cố ý biểu diễn cho người khác xem ư?” “Càng là kẻ trong lòng có quỷ thì càng để ý tới cái nhìn của người khác.” Lý Vụ nói, “Nếu ta là hắn, ta lại không muốn trả tiền công cho hạ nhân, cũng không muốn mọi người nói ta hứa không giữ lời và vi phạm khế ước thì ta sẽ ra tay trước, để tất cả biết đối phương là kẻ bất nghĩa.” Lý Vụ buông bát rượu, không chút để ý nói: “Đương nhiên đây chỉ là một loại giả thiết.” Thẩm Châu Hi lại nhìn về phía hai đĩa đậu nhự và đậu tương trên bàn nam tử mặc cẩm y kia thì cảm thấy giả thiết này cũng có sức thuyết phục lắm. Nếu đã thế thì gã sai vặt kia cũng quá đáng thương. Bốn người nhà bọn họ ăn cả một bàn đồ ăn tràn đầy mất hơn 1 canh giờ mới xong. Tên kia cũng ăn hơn một canh giờ mới ăn xong đống đồ ăn khiêm tốn trên bàn mình.
Một mình hắn tổng cộng ăn bốn bát cơm trộn lương thực phụ giá một đồng một bát, đống đậu tương và đậu nhự kia hắn cũng ăn sạch không còn gì. Điểm này đúng là có phong phạm của Lý Côn. Lúc mấy người Thẩm Châu Hi rời bàn thì trên bàn cũng không còn dưa lại chút đồ ăn nào. Bốn người cơm no rượu say sờ bụng nấc một cái sau đó lười biếng đi lên lầu hai để về phòng nghỉ ngơi. Lý Vụ đang mở cửa còn Lý Côn ở bên cạnh thì ợ một cái thật to. Ai biết lúc này đống ngân phiếu trong tay áo hắn lại rơi ra. Cầu thang gỗ của khách điếm vang lên tiếng kẽo kẹt. Thẩm Châu Hi theo bản năng quay đầu nhưng không thấy có ai hết. Lý Thước nhanh chóng nhặt ngân phiếu trên mặt đất sau đó Lý Vụ vươn tay sang nói: “Đưa cho ta, để ta tìm chỗ khác cất.” Sau khi giao ngân phiếu cho Lý Vụ thì bốn người chia làm hai đi vào phòng mình. “Vừa rồi ta có nghe thấy cầu thang có tiếng động, ngươi có nghe được không?” Thẩm Châu Hi hỏi. “Không chú ý.” Lý Vụ nói, “Nàng thấy người nào à?” “Không có, hình như kẻ kia không đi lên.” “Nói không chừng là tiểu nhị định lên lầu gọi ai đó.” Lý Vụ không để bụng nói, “Khách điếm nhiều người lại mắt tạp, dù chúng ta chỉ ở có một đêm nên cẩn thận một chút vẫn tốt.” “Thứ này đặt trong quần áo thì quá không an toàn, nếu lại rơi ra như hôm nay ……” “Ta cũng nghĩ thế.” Lý Vụ mở cửa đứng ở cửa thang lầu và gọi tiểu nhị lên. “Tay áo của ta bị rách, ngươi tìm chút kim chỉ và mang tới cho vợ ta khâu lại cho ta.” Lý Vụ nhét 7,8 đồng tiền vào tay tiểu nhị. “Thưa vâng, khách quan chờ một lát!” Tiểu nhị nhận bạc lập tức vui vẻ đi lấy đồ, chỉ lát sau đã mang theo kim chỉ tới. Lý Vụ đóng cửa lại, hóa thân thành người vợ đảm đang mà cầm lấy kim chỉ tự mình cẩn thận khâu thêm một tầng túi bí mật bên trong bộ cẩm y hắn mới chỉ mặc một lần. Động tác của hắn quen thuộc, kỹ thuật cao siêu, tầng túi kia thoạt nhìn giống như hòa vào mặt vải, không hề nhìn ra có chút khác biệt. Thẩm Châu Hi nhìn lại nhìn, rồi sờ sờ, quả thực cảm thán tài may vá của hắn quá đỉnh. Lý Vụ làm xong việc mới cẩn thận bỏ đống ngân phiếu kia vào, nếu không vuốt ve kỹ trong tay thì sẽ không có ai biết trong bộ cẩm y này lại giấu 10 tờ ngân phiếu ngàn lượng. Với tay nghề này của hắn mà không làm thêu thùa thì đúng là đáng tiếc! …… Trong hẻm nhỏ đối diện khách điếm có hai gã thị vệ chính mắt nhìn thấy đoàn người Lý Vụ đi lên lầu 2. Bọn chúng liếc nhau sau đó xoay người đi đến cuối hẻm. “Truyền tin ngàn dặm, phát hiện tung tích anh em họ Giả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]