Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng Thẩm Châu Hi đã bị tiếng sột soạt liên tục bên cạnh đánh thức.
Nàng nửa mộng nửa tỉnh mở to mắt vừa lúc thấy Lý Vụ đang vươn tay dài mặc áo.
“Hiện tại chúng ta xuất phát ư?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Chờ mặt trời ló rạng chúng ta mới đi.” Lý Vụ nói, “Ta đi tìm đồ ăn.”
“Ta và ngươi cùng đi.”
“Ngươi đi cái gì, ngươi một không leo cây hai không biết bắt chim thì đi làm gì.” Lý Vụ kiên định không thể nghi ngờ nói, “Ngươi ở trong sơn động chờ ta, không đi đâu hết.”
Thẩm Châu Hi còn muốn kiên trì nhưng Lý Vụ đã cầm lấy túi nước đặt ở góc tường sau đó không hề quay đầu lại đã đi ra ngoài.
Lý Vụ đi rồi Thẩm Châu Hi cũng không yên tâm ngủ.
Nàng mặc xong áo choàng thì ngồi xổm bên đống lửa nhặt nhánh cây lên chọc chọc đống lửa kia.
Nghe nói làm thế lửa sẽ lớn hơn.
Tuy không biết vì sao nhưng quả thực chọc một lúc thì đống lửa cũng lớn hơn chút.
…… Nhưng không thể chọc quá nhiều, lần trước đốt cháy phòng bếp chính là vì tàn lửa bay ra ngoài đốt cỏ khô trong góc.
Thẩm Châu Hi thừa dịp Lý Vụ ra ngoài mà gấp gọn chăn đơn thành một khối nho nhỏ và bỏ vào trong tay nải buộc kỹ.
Bát lau khô rồi cũng được bỏ vào tay nải chuyên đựng đồ dùng.
Sau khi làm xong hết nàng mới nhìn chung quanh sơn động, thấy được thu thập thỏa đáng thì rất vừa lòng.
Nàng quan sát mọi người xung quanh nên cũng học được cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945595/chuong-102.html