Lý Vụ ruổi ngựa tới gần đám lưu dân, cũng không đi gần đám tráng niên đi đầu mà lựa chọn cẩn thận tới gần cuối đoàn nơi đa phần là nữ nhân và trẻ em.
Thấy bọn họ tới gần, vô số ánh mắt tham lam trên những khuôn mặt chết lặng sống lại.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn con ngựa dưới thân hai người.
Thẩm Châu Hi thậm chí còn nhìn thấy một đứa nhỏ chừng 7,8 tuổi nhìn con ngựa và nuốt nước miếng vài lần.
Lý Vụ quét mắt qua đám người, cuối cùng nhắm một ông lão sắc mặt khô vàng.
Chính ông ta còn bước đi gian nan cố sức nhưng vẫn không vứt bỏ người vợ gầy như củi của mình.
Hai người nâng đỡ nhau cùng tiến bước trên bình nguyên mênh mông vô bờ.
Hắn ruổi ngựa tới gần hai người sau đó ngồi trên lưng ngựa hỏi: “Lão nhân gia, xin hỏi các ngươi từ đâu tới đây và đang định đi đâu?”
Ông lão ngẩng đầu nhìn bọn họ, có lẽ quần áo và dung mạo của hai người cho thấy bọn họ không phải kẻ xấu nên ông ta cũng hơi buông cảnh giác.
“Chúng ta từ Lương Châu tới, nghe nói Hồ Quảng không thiếu lương nên chúng ta tính toán tới Hồ Quảng lánh nạn.”
“Lão nhân gia, các ngươi từ Lương Châu tới có đi qua Kim Châu và Tương Châu không?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi.
Nàng hỏi câu này cũng là lời Lý Vụ muốn hỏi thế nên hắn dừng lại chờ ông lão trả lời.
Ông lão đảo mắt nhìn Thẩm Châu Hi và Lý Vụ sau đó hiểu rõ mà hỏi: “Các ngươi có thân thích ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945594/chuong-101.html