“Thơ hay!” Thẩm Châu Hi còn đang thất thần thì Lý Thước đã đập đũa bang một tiếng xuống bàn sau đó vỗ tay khen: “Không hổ là đại ca! Tài tình nhạy bén, thốt ra đã thành thơ!” Lý Thước lớn tiếng nói. “Linh cảm bộc phát mà thôi, không lên nổi mặt bàn đâu.” Lý Vụ lắc đầu khiêm tốn, nhưng khóe miệng nhếch lên kia thì tám con trâu cũng không kéo xuống được. “Đại ca không chỉ tài hoa hơn người, ngay cả phẩm tính cũng khiến tiểu đệ cam bái hạ phong!” Lý Thước nghiêm túc nói: “Đại ca tùy ý làm thơ nhưng đối xứng tinh tế, tình cảm chân thành tha thiết làm người nghe bi thương, đồng thời thấy được nỗi thương tâm của tác giả. Cái này còn không lên nổi mặt bàn thì đại ca muốn những kẻ được xưng tụng là thi tiên, thơ quỷ phải làm sao đây?” Lý Thước đá một cái vào Lý Côn lúc này vẫn đang vùi đầu ăn không biết gì rồi hỏi: “Nhị ca, huynh nói xem thơ vừa rồi đại ca làm có hay không?” “Hay, hay……” Lý Côn hồng hộc gặm gà nướng, “Ăn ngon……” “Xem đi, ngay cả nhị ca cũng bị thơ của đại ca đả động.” Lý Thước nói, “Đại ca lần đầu làm thơ đã không thể chê vào đâu được, đám thư sinh nghèo khổ học mười năm vẫn không thành danh mà biết sợ là sẽ hổ thẹn tự tử hết.” Thẩm Châu Hi: “……” Lý Thước tình ý chân thành, trên mặt là chín phần kinh ngạc cảm thán và một phân nghiêm túc. Thần sắc nghiêm túc kia giống như muốn chứng minh mỗi câu tán thưởng hắn nói ra đều đã được linh hồn kiểm nghiệm kỹ càng, đức hạnh cũng đã khảo hạch. Mỗi một câu, một chữ hắn nói đều phát ra từ nội tâm. Biểu tình thành khẩn mà thán phục không thôi của hắn giống như hắn vừa nghe được tiếng gõ khiến tâm hồn người ta rung động, làm Thẩm Châu Hi không nhịn được hoài nghi lỗ tai bản thân, cũng hoài nghi thẩm mỹ của chính mình. Cái bài《 thương móng heo 》mà nàng vừa nghe được có lẽ là ma âm từ một thế giới khác truyền đến, nó lặng lẽ thay đổi những thơ từ tình cảm tha thiết phun ra từ miệng Lý Vụ. “…… Thế nào?” Lý Vụ bỗng nhiên liếc nàng một cái. “…… Cái gì thế nào?” “Thơ này thế nào?” Lý Vụ lập tức đổi sang khuôn mặt thối hoắc: “Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe ta nói sao?” Thẩm Châu Hi cười gượng đáp: “Nghe rồi……” “Thế nào?” Lý Vụ vẫn theo đuổi không bỏ, đôi mắt đen bóng sắc bén có thần kia nhìn chằm chằm nàng. Thẩm Châu Hi bị hắn nhìn thì hoảng hốt, theo bản năng nói: “Khá tốt……” “Ta cũng cảm thấy khá tốt.” Lý Vụ lập tức đáp, khóe miệng lại bay lên trên. Thẩm Châu Hi cúi đầu không dám nói lời nào, nội tâm còn đắm chìm trong khủng hoảng do《 thương móng heo 》gây ra. Thương móng heo? Thương móng heo? Thương móng heo? Trong đầu Thẩm Châu Hi không ngừng hiện lên ba chữ này. Chẳng lẽ hắn đã nghe được thuyết thư tiên sinh nào đó đọc bài《 Thương Trọng Vĩnh 》sao?
“Ta đã sớm nói rồi, làm thơ cũng chẳng có gì khó.” Lý Vụ vẫn đang tự đắc mà nói. Hắn vừa dứt lời Lý Thước đã vỗ tay liên tục: “Đối với đại ca mà nói thì căn bản không có khó khăn gì hết!” Lý Vụ: “Làm thơ cùng nói chuyện có cái gì khác nhau đâu? Còn không phải đều dựa vào cái miệng à.” Lý Thước vẫn trước sau như một, cứ thế đập bàn phụ họa: “Thật là lời lẽ chí lý, khiến người ta tỉnh ngộ. Quả nhiên vẫn là đại ca hiểu được rõ ràng!” Lý Vụ: “Trong sách…… Khụ, bọn họ giảng thơ đều quá phức tạp, đám văn nhân kia đúng là lòng dạ hẹp hòi, không muốn để người khác cũng học được cách làm thơ. Kỳ thật làm thơ không khó, những thứ khác cũng dễ dàng thôi.” Lý Thước gật đầu tán thành, giống như đồng cảm mà nói: “Người đọc sách phần lớn đều bụng dạ hẹp hòi, nếu mỗi người đều có đức hạnh và quang minh lỗi lạc, lại không chút bủn xỉn chia sẻ những gì mình biết như đại ca thì thế gian đã sớm biến thành một cõi bình yên, an vui rồi! Nhị ca, huynh nói đúng không?” “Đúng vậy, đúng……” Lý Côn không màng gì hết mà gật đầu, đũa lại không quên duỗi về phía cái cánh gà lúc trước Thẩm Châu Hi nhìn trúng, “Lại ăn một đôi cánh gà……” Thẩm Châu Hi: “……” Nàng là ai? Nàng ở đâu? Nàng đang làm gì? Những người này nói cái gì sao nàng không hiểu gì hết? 《 thương móng heo 》 vẫn lởn vởn trong lòng nàng. Thẩm Châu Hi thật sự không còn thừa tinh lực để xử lý những lời thần kỳ này. “Không tin ngươi nghe xem, hiện tại ta có thể làm thêm một bài nữa.” Lý Vụ hắng hắng giọng nói, “Trên trời một cụm mây, dưới đất một cây đa……” Thẩm Châu Hi thở hổn hển sau đó đổi thành ho khan. “Ngươi làm sao vậy?” Lý Vụ ngừng thi hứng của mình lại rồi hỏi. “Ta, ta không có việc gì…… Khụ khụ khụ……” Thẩm Châu Hi che miệng, rụt về một bên không có ai mà ho. “Nói ngươi là dưa ngốc mà ngươi còn không tin, đến nước miếng của mình cũng sặc.” Lý Vụ nói. Trên lưng nàng lại có thêm một bàn tay quen thuộc vỗ nhẹ từng cái. Thẩm Châu Hi ho tới độ mặt đỏ bừng, cuối cùng khó khăn lắm nàng mới thuận khí được. Còn Lý Vụ bị việc này cắt ngang thì cũng mất hứng ngâm thơ. Hắn đoạt một cái cánh gà từ trong bát Lý Côn sau đó bỏ vào bát của nàng. Thẩm Châu Hi vùi đầu dùng bữa, không dám nói lời nào nữa vì sợ chọc Lý Vụ nổi thi hứng thì chết. Sau khi ăn xong cơm trưa Lý Thước thu dọn chén đũa, Lý Côn cũng không chú ý mà tìm một chỗ râm mát cạnh bờ sông nằm xuống. Chỉ lát sau bên ngoài phòng trúc đã vang lên tiếng ngáy như sấm của hắn. Thẩm Châu Hi không ăn nhiều nhưng bụng trước sau vẫn không thoải mái, có lẽ là do uy lực quá hung mãnh của《 thương móng heo 》. Nàng theo dòng nước đi dạo để tiêu cơm. Căn nhà trúc bên bờ sông tuy đơn sơ nhưng cảnh sắc xung quanh đúng là không thể chê. Sông nhỏ trong vắt thấy đáy, hai bên bờ sông là những bông hoa nhỏ đáng yêu. Thẩm Châu Hi dẫm lên đá cuội sau đó ngồi xuống bên cạnh một bông hoa nhỏ màu trắng. Nàng đếm đếm cánh hoa bên trên sau đó mang theo tâm tình sung sướng mà thưởng thức đóa hoa không biết tên này. Cuống hoa nhỏ yếu khiến nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng nên vội hái một đóa hoa xuống. Thẩm Châu Hi nhìn nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người mới đi tới bờ sông. Nàng soi bóng ở làn nước sau đó thử đeo bông hoa lên lỗ tai trống rỗng của mình. Cuống hoa tinh tế dễ dàng xỏ qua lỗ tai nàng. Đóa hoa nhỏ màu phấn trắng mang theo sức sống bừng bừng nở trên lỗ tai của nàng. Cái này so với mặc vàng đeo bạc lại có một phen hứng thú khác. Thẩm Châu Hi đang nhìn ảnh chiếu trên mặt nước rồi xót cho thân mình thì giọng Lý Vụ vang lên: “Sao ngươi không đeo hoa tai của mình?” Thẩm Châu Hi như người bị phát hiện đang làm chuyện xấu, nàng theo phản xạ có điều kiện mà kéo đóa hoa trên tai xuống. Bông hoa nhỏ đã biến hình nhẹ nhàng rơi từ không trung xuống, bất lực rơi trên mặt nước sau đó nhanh chóng bị cuốn xa. “Ta……” Thẩm Châu Hi luống cuống tay chân. “Ngươi sợ thế làm gì? Ta đâu có mắng ngươi.” Lý Vụ nhíu mày. “Ta chỉ tùy tiện đeo một chút…… không ra khỏi cửa.” Giọng nàng như ruồi muỗi. “Ngươi thật sự đeo cũng được, mang ra cửa cũng được.” Lý Vụ nói, “Đẹp.” Thẩm Châu Hi sửng sốt ngước mắt nhìn đôi mắt bình tĩnh của hắn. “…… Thật sự?” “Thật sự.” Lý Vụ tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, hai chân dài của hắn duỗi ra, tay phải tùy tiện ngắt một cây cỏ dại cầm trong tay nhéo nhéo. “Sao không thấy ngươi mặc đám quần áo tươi đẹp ngươi mua lúc trước?” Thẩm Châu Hi gục đầu, ánh mắt lướt qua làn váy màu vàng nhạt của mình. Nàng không thể vì cha mẹ mà nhặt xác, nhưng vẫn không thể quên mình vẫn còn đang để tang. Mặc dù lúc bọn họ còn sống cũng chưa từng chân chính để ý tới nàng nhưng đối với nàng mà nói thì bọn họ vẫn là những người thân duy nhất, là chỗ dựa từ khi sinh ra của nàng. Từ một khắc sinh ra nàng đã không thể không yêu thương bọn họ. Thẩm Châu Hi đang tìm lý do qua loa lấy lệ thì Lý Vụ đã giành trước mà tìm cho nàng một cái cớ. Hắn nói: “Ngươi muốn vì Việt Quốc công chúa giữ đạo hiếu thì giữ đi, ngươi mặc cái gì cũng được, chỉ cần ngươi thích thì ta không có ý kiến.” Lòng Thẩm Châu Hi rung lên: “Lý Vụ, đa tạ ngươi……” “Ta không thích ngươi cảm tạ ta, giống như ta là người ngoài vậy.” Lý Vụ ném cây cỏ dại trong tay đi. Thẩm Châu Hi có chút khó xử, không biết trả lời hắn thế nào. Cũng may Lý Vụ không miệt mài theo đuổi vấn đề này mà chỉ nói: “Buổi chiều ta muốn tới trấn bên mua vài thứ, có lẽ muộn mới về. Chỗ này hẻo lánh nên ta để một người ở lại, ngươi muốn Điêu Nhi hay Tước Nhi ở lại?” “Ai cũng được,” Thẩm Châu Hi vội nói, “Nếu ngươi muốn ra ngoài làm việc thì ngươi chọn đi.” Lý Vụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy để Tước Nhi ở lại, ta mang Điêu Nhi đi.” Thẩm Châu Hi đồng ý rồi Lý Vụ mới đứng dậy dùng ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. “Ta phải về dặn Tước Nhi mấy câu, ngươi đi về với ta hay ở lại đây?” “Ta muốn ở lại đi dạo một chút.” “Đừng đi quá xa, nhanh về nhà đó.” Lý Vụ bỏ một thứ vào tay nàng rồi nói, “Cẩn thận không quả dưa ngốc bị nước cuốn trôi, đừng đi lung tung.” Sau khi Lý Vụ xoay người rời đi Thẩm Châu Hi mở lòng bàn tay ra: Một đóa hoa nhỏ màu phấn trắng nở rộ trong tay nàng. Chỗ đóa hoa chạm vào lòng bàn tay hơi nóng lên, giống như độ ấm trên người Lý Vụ, lặng lẽ nóng bỏng. Thẩm Châu Hi cài bông hoa kia lên vành tai sau đó cúi đầu nhìn ảnh ngược trong nước của mình. Người ở trong nước nhìn nàng cười, thần sắc không còn câu nệ lúc trước, giống như gông xiềng nào đó đã được cởi bỏ. Biểu tình của nàng lúc này nhẹ nhàng, xen lẫn là chút ngượng ngùng.
Thẩm Châu Hi chưa từng được người ta khen đẹp, mỗi từ “Đẹp” trong trí nhớ của nàng hình như đều là Lý Vụ nói. Một tên chân đất nàng mới quen ba tháng. Ở ba tháng trước bọn họ một người trên trời, một kẻ dưới đất, suốt đời này có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Thật là kỳ quái. Thẩm Châu Hi nhìn người trong nước không nhịn được mỉm cười —— duyên phận kỳ quái này cũng không xấu. Lúc nàng trở lại căn nhà trúc có mang theo một bó hoa dại cùng một đoạn ống trúc nhặt được. Ống trúc chứa đầy nước sông trong vắt, nàng cắm vào đó mấy bông hoa dại lớn nhỏ không đồng nhất, điểm xuyết bằng mấy cây cỏ đuôi chó lông xù xù. Cỏ đuôi chó và hoa dại đều không đáng một đồng, nếu là lúc trước nàng sẽ khinh thường nhìn chúng nó, giống những người khác. Nhưng hôm nay Thẩm Châu Hi lại cẩn thận chăm sóc điều chỉnh vị trí của mỗi cành hoa giống như đây là hoa mẫu đơn quý nhất trong cung. Chúng nó không sợ ánh mắt của bất kỳ kẻ nào, ở bất kỳ đâu chúng cũng lấy tư thế gần như dã man mà vươn về phía trước. Giống như Lý Vụ. Giống như mỗi người bình thường nào trên thế gian này. Nàng từng cho rằng hoàng đế là trời, một khi nó sập thì sinh linh phía dưới tự nhiên sẽ đồ thán tan tác. Hiện tại nàng mới hiểu được hoàng đế mới là kẻ dễ dàng bị thay thế nhất trên thế gian này. Không có hoàng đế thì cuộc sống của bá tánh vẫn sẽ như cũ. Nhưng không có bá tánh thì hoàng đế khó mà đi bước nào. Vậy ý nghĩa tồn tại của hoàng đế rốt cuộc là gì? Nếu đến hoàng đế đều có thể có cũng được không có cũng xong thì phi tần, hoàng tử công chúa chẳng phải càng bé nhỏ không đáng kể sao? Nàng và nữ tử trong thiên hạ này hóa ra chẳng khác gì nhau. Lúc Thẩm Châu Hi nhìn bó hoa tự chế của mình ngây người thì Lý Vụ đi vào trong nhà. “Ta có việc phải đi, Tước Nhi sẽ ở nhà cùng ngươi.” Thẩm Châu Hi đứng dậy tiễn hắn, Lý Vụ đi tới cửa lại xoa xoa đầu nàng sau đó nói một câu cũ: “Chờ ta mang quà về.” “…… Ngươi đừng xoa đầu ta chứ.” Thẩm Châu Hi nói tới nói lui, chân vẫn đứng không nhúc nhích. Lý Vụ nói: “Cái này phải xem ngươi.” “Xem ta cái gì?” “Xem ngươi sau này cho ta xoa chỗ nào.” Lý Vụ xoay người đi ra ngoài sau đó cứ vậy mà không quay đầu, chỉ có bàn tay vẫy vẫy, “Ta đi đây!” Thẩm Châu Hi đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi mới hiểu được thâm ý trong lời hắn. Mặt nàng đỏ lên, trừng mắt nhìn bóng dáng tên rắm thối kia. Đã bảo không chiếm tiện nghi của nàng cơ mà! Lý rắm thối! Chân đất! Du côn! Lưu manh! Nói chuyện không giữ lời, quả nhiên không phải người tốt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]