Chương trước
Chương sau


Kỳ thực Thẩm Châu Hi cũng chưa phản ứng lại nhưng bản năng đã giục nàng lập tức xoay người.
“Tiểu nương tử, ngươi hoảng cái gì?”
Một tên khất cái cách nàng gần nhất, trên người cũng mặc bộ quần áo ít rách nhất vội nhảy lên, vọt tới trước mặt nàng.
Một mùi tanh tưởi từ cái miệng toàn răng vàng của hắn thổi tới khiến nàng không tự chủ được lùi nhanh về sau.
Cứ thế nàng lại đi gần hơn tới lều tranh kia.
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, đám khất cái sôi nổi đứng dậy, chỉ chốc lát nàng đã bị mười mấy khất cái thối hoắc vây quanh.
“Tiểu nương tử, trời tối thế này sao ngươi lại lắc lư một mình ở bên ngoài?” Tên chặn đường nàng cười hì hì nói.
Sợ hãi khiến người ta trở nên nhanh trí, Thẩm Châu Hi không dám lộ ra chút hoang mang nào, nàng ra vẻ trấn định nhìn lão khất cái đầu tóc rối bời trước mặt rồi nói: “Ta tới truyền lời giúp người ta.”
“Truyền lời? Tới chỗ này?” Lão khất cái cười cực kỳ gian xảo, mỗi nếp nhăn trên mặt lão đều đủ để kẹp một đống đất.
“Chỗ này có mười mấy vị ca ca, không biết ngươi truyền lời cho người nào, hay cho tất cả chúng ta?”
Thẩm Châu Hi cố nhịn cơn buồn nôn, nàng giả vờ trấn định nói: “Là Lý Vụ để ta tới chuyển lời.”
Hai chữ Lý Vụ vừa thốt ra nàng đã nhạy bén nhận thấy không khí quanh mình đột nhiên an tĩnh.
“…… Lý Vụ?” Tên khất cái trước mặt lộ vẻ chần chờ.
“Lý Vụ để ta tới nói với các ngươi: ngày mai vào lúc này gặp trước cửa tiệm cầm đồ, hắn có việc muốn nói với các ngươi.”
“Nói cái gì?”
“Ngươi gặp hắn thì biết.”
Đôi mắt vẩn đục của lão khất cái xoay chuyển trong hốc mắt bẩn thỉu, sau đó lão hồ nghi hỏi: “…… Tiểu nương tử, không phải ngươi bịa ra để thoát thân đó chứ?”
Thẩm Châu Hi dùng kế khích tướng nói: “Nếu ngươi không tin thì cùng ta tới tìm Lý Vụ đối chất.”
Lão khất cái trầm mặc, chỉ còn ánh mắt bán tín bán nghi đảo quanh người nàng.
Lúc này một tên trẻ tuổi hơn đi lên, cả người hắn chỉ có một hai khối vải lành che chỗ quan trọng.
Hắn thì thầm vài câu với lão khất cái kia.
Ngay sau đó lão khất cái quay lại nhìn nàng, trên mặt là nụ cười lạnh.
“Ngươi cho rằng lôi Lý Vụ ra thì lão tử sẽ sợ sao? Lý Vụ chẳng lẽ không biết đây là chỗ nào hả? Cho dù có truyền lời thì cũng không thể để một tiểu nương tử như hoa như ngọc thế này tới đúng không?”
Lão khất cái đi tới trước mặt nàng, vừa cười âm trầm vừa nói: “Lão tử đã ngứa mắt Lý Vụ nhiều năm, đang lo không tìm được chỗ trút giận đây.
Hôm nay ngươi rơi vào tay ta hẳn chính là tự ngươi đánh bậy đánh bạ.
Nếu Lý Vụ đã không biết thì lão tử cũng đâu thể để vuột mất miếng thịt mỡ này.”

Thẩm Châu Hi không nhịn được lùi về sau, lòng nàng lo sợ đến chết đi được nhưng ngoài miệng vẫn nỗ lực: “Ngươi dám động tới ta thì Lý Vụ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiếng cười vặn vẹo cổ quái truyền đến từ bốn phương tám hướng, lão khất cái nở nụ cười dữ tợn với nàng và nói: “Tiểu nương tử, ngươi quá ngây thơ rồi.
Chờ huynh đệ chúng ta ăn ngươi sạch sẽ xong sẽ chôn ngươi xuống, vậy chẳng phải chuyện này sẽ không ai biết ư?”
Thẩm Châu Hi thật sự sợ, 16 năm trước đây nàng đều sống trong cung, khó khăn lớn nhất nàng gặp phải chính là sự coi thường, châm chọc mỉa mai của phụ hoàng và đám anh chị em.
Nàng không ngờ trên đời lại có loại người này?
Nhưng dù sợ hãi thì Thẩm Châu Hi cũng không phải người sẽ ngồi chờ chết.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía sau lão khất cái sau đó thét to: “Lý Vụ! Mau tới cứu ta!”
Lão khất cái sửng sốt, trong lúc lão quay đầu Thẩm Châu Hi đã dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay để lướt qua lão như một cơn gió.
Nàng không dám quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía đám khất cái, mặc tiếng mắng chửi tức giận của chúng mà chạy về phía trước.
Thẩm Châu Hi liều mạng chạy, nếu hôm nay nàng không thể sống sót thì nàng tình nguyện cắn lưỡi tự sát cũng không chịu nhục.
Trước khi chết tốt nhất là nàng có thể chọc mù mắt của mấy kẻ này —— nàng không thể cứ thế bị bắt nạt mà không làm gì!
Hẻm nhỏ vẫn là hẻm nhỏ, lúc này Thẩm Châu Hi đã không thể nhớ nổi đến tột cùng mình đã xuyên qua bao nhiêu hẻm nhỏ.
May mà rốt cuộc nàng cũng có thể thấy đường cái.
Trên đường tuy đen nhánh nhưng lúc này đối với Thẩm Châu Hi đó là hi vọng.
Chỉ cần nàng tới được đường lớn là sẽ an toàn, nàng sẽ thét thật to và nhất định sẽ có người chú ý.
Mang chờ mong trong lòng, Thẩm Châu Hi như mũi tên vọt ra khỏi đầu hẻm.
“Ngươi đứng lại đó ——”
Một bàn tay dơ bẩn chộp lấy tay nàng, Thẩm Châu Hi đang chuẩn bị thét chói tai thì thình lình có bàn chân của ai đó đá vào lão khất cái đang đuổi theo nàng.
“Gọi cha ngươi hả?” Lý Vụ kéo Thẩm Châu Hi về phía sau rồi hắn lại đi như bay về phía lão khất cái kia.
Hắn nhìn chuẩn sau đó nhắm ngay bụng lão khất cái mà dùng hết sức đá một chân: “Người của lão tử ngươi cũng dám động tới, không muốn sống nữa hả?!”
“Lý Vụ……”
Đám khất cái phía sau giống như thấy quỷ, một đám không hẹn mà cùng dừng chân, không hề nghĩ ngợi đã xoay người chạy.
“Hiểu lầm…… Đều là hiểu lầm……”
Lão khất cái ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, cái trán rịn đầy mồ hôi lạnh vì đau.
Lý Vụ lại không thèm nghe lão giải thích, chưa đợi Thẩm Châu Hi phản ứng lại hắn đã nhìn chuẩn một chỗ sau đó tàn nhẫn đá mười mấy đá.
Mãi tới khi lão khất cái kia ho ra máu, tay chân mềm như bông hắn mới ngừng.
Thẩm Châu Hi bị bộ dạng bạo ngược tàn nhẫn của hắn dọa thì kinh sợ, vất vả lắm mới hoàn hồn.
“Lý Vụ……” Nàng không dám đi tới gần, chỉ cất giọng như ruồi muỗi gọi tên hắn.
Nhưng ngoài dự kiến, nàng chỉ gọi một cái Lý Vụ đã quay đầu lại.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Lý Vụ thở hổn hển, sắc bén trong mắt chậm rãi tan đi.
“…… Ngươi có sao không?” Hắn lạnh lẽo hỏi.
Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, lại sợ bị hắn hiểu lầm nên vội vàng mở miệng nói: “Không có việc gì.”
Lý Vụ đá một chân cuối cùng vào lão khất cái lúc này đã chết ngất sau đó hắn mới ngồi xổm xuống.
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn sờ sờ ngực lão khất cái, lại vỗ vỗ eo, chỉ lát sau đã cầm một túi tiền xôn xao và một cái nhẫn ban chỉ bằng ngọc cùng một con dao nhỏ coi như sắc bén.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc: “Sao ngươi có thể……”
Lý Vụ đứng dậy, lắc lắc túi tiền trong tay, bạc vụn và tiền đồng va vào nhau.
“Tới cũng tới rồi.” Hắn nói thế sau đó đi về phía trước hai bước.
Thấy nàng không đuổi theo hắn lại quay đầu nhìn: “Còn không đi?”
Thẩm Châu Hi vội vàng đuổi theo.
Kẻ vốn luôn cãi vã với nàng lúc này lại không nói câu nào.
Về tới tiểu viện quen thuộc, nhìn thấy cây hoa quế quen thuộc nàng mới thấy cả người thả lỏng.
Nàng tiến lên một bước, che trước mặt Lý Vụ rồi hỏi: “Ngươi đang giận ta sao?”
Lý Vụ đứng lại sau đó lạnh lùng nhìn nàng.

Một lát sau hắn mới nói: “Có phải ta đã nói với ngươi ban đêm không được chạy loạn không?”
Việc này quả thực do nàng xúc động vì thế nàng cũng đuối lý.
Tuy Lý Vụ chửi bới phụ hoàng trước mặt nàng nhưng hắn cũng không biết đó là phụ hoàng của nàng!
Nàng nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi cũng chọc ta tức ư? Coi như chúng ta huề nhau đi.”
“Ai huề nhau với ngươi?” Lý Vụ cười lạnh nói: “Lão tử tìm ngươi một đêm ở trên phố, nếu ta không tới thì ngươi có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Nhưng ta cũng chạy được mà……”
“Như thế mà gọi là chạy được hả? Nếu không phải lão tử tới kịp thì lúc này ngươi đã chẳng còn miếng da!” Mắt Lý Vụ tóe lửa giận: “Ngươi còn tưởng mình đang ở trong cung chắc? Đại Yến đã diệt vong, Việt Quốc công chúa ngươi hầu hạ cũng đã chết, nếu ngươi không tỉnh táo lại thì sớm hay muộn cũng ——”
Thẩm Châu Hi đau xót, ngơ ngẩn nhìn Lý Vụ, còn Lý Vụ cũng không nhúc nhích nhìn nàng bỗng nhiên rơi lệ.
“…… Việt Quốc công chúa đã chết?” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm hỏi.
Lý Vụ tránh tầm mắt của nàng, chỉ nói: “Ta nói bậy đó, ngươi khiến ta tức đến độ hồ đồ rồi.”
Thẩm Châu Hi lại chặn Lý Vụ, sau đó hỏi một lần nữa: “Việt Quốc công chúa đã chết?”
“Ta đã nói là ta hồ ——”
“Nói cho ta!”
Lý Vụ thấy thái độ cường ngạnh xưa nay chưa từng có trên mặt nàng thì trầm mặc.
Sau một hồi lâu hắn mới nhìn vào đôi mắt nàng và thấp giọng nói: “Đã chết.”
“…… Sao ngươi biết?”
“Kinh thành truyền đến tin tức.” Hắn dừng một chút, xác nhận nàng còn muốn nghe tiếp mới chậm rãi nói: “Nam đinh và nữ quyến của hoàng thất bị bắt đều đã bị giết chết, trong đó Việt Quốc công chúa tự vẫn hi sinh cho tổ quốc ở Lầu quan sát thiên văn.
Hoàng thất Đại Yến hiện giờ chỉ còn một mình Thái Tử.”
Tai Thẩm Châu Hi ầm ầm, dưới chân gần như không thể đứng thẳng.
Lý Vụ đỡ lấy thân thể lảo đảo của nàng nhưng lại bị nàng hất tay ra.
Nàng không nói gì, chỉ xoay người về phòng ngủ.
Thẩm Châu Hi không thể suy nghĩ, nước mắt cứ vậy rơi xuống lộp bộp, trong lúc bất giác đã ướt đẫm vạt áo.
Giường cứng vốn lạnh nay càng lạnh hơn khiến lòng nàng cũng đông lại như bị nghiền nát.
Khả năng Ngọc Sa còn sống có lẽ không lớn, nàng không phải chưa nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng lúc thật sự biết được tin này nàng vẫn cực kỳ bi thương.
Nếu không biết nàng còn có thể lừa gạt chính mình rằng có lẽ Ngọc Sa đã được cứu vớt, có lẽ nàng ấy đã tới cậy nhờ Phó Huyền Mạc hoặc Thái Tử.
Chỉ cần nàng gặp lại bọn họ thì hẳn cũng sẽ gặp lại Ngọc Sa.
Nhưng hiện giờ mộng này khó mà mơ tiếp.
Ngọc Sa đã chết, vì nàng mà chết.

Mệnh này của nàng là do nàng ấy dùng mạng của mình đổi lại.
Trong đêm nay nàng còn suýt nữa vứt mệnh của mình đi.
Nếu thật sự có chuyện gì thì nàng quả thực có lỗi với bản thân và cả Ngọc Sa nữa.
Lý Vụ bất giác đi theo vào phòng, hắn không rên một tiếng ngồi ở cuối giường nhìn nàng nước mắt lã chã.
“…… Cầm đi.” Hắn đưa một cái khăn tới.
Thẩm Châu Hi không đón, ai biết khăn này hắn dùng để làm gì.
Lý Vụ giống như con giun trong bụng nàng, hắn liếc một cái đã nhìn ra suy nghĩ của nàng nên tức giận nói: “Khăn mới đó.”
Lúc này nàng mới nhận lấy rồi chôn cả mặt vào cái khăn.
“Ngươi thích Việt quốc công chúa như thế hả?” Lý Vụ hỏi: “Không phải nàng ta chỉ cho ngươi một ngụm cơm ăn thôi sao? Ngụm cơm này ăn ở đâu mà chẳng được?”
Thẩm Châu Hi không để ý tới hắn.
Lý Vụ trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ta nói với ngươi một câu xuất phát từ nội tâm.” Thấy nàng vẫn không nói lời nào hắn đẩy đẩy cánh tay nàng rồi cao giọng gọi: “Thẩm Châu Hi ——”
“Ta đang nghe!” Thẩm Châu Hi tức giận nói vọng qua cái khăn.
“Đời này ta giống như hạt cỏ dại rơi trên mặt đất, không ai quản, không ai dạy.
Ta cứ vậy tùy tiện sống, có lẽ cha mẹ cũng không phải người tốt cho nên ta cũng không trở thành người tốt được…… Ta không thể so với những kẻ mặc trường bào, tri thư đạt lễ và biết nói những lời dễ nghe.”
Thẩm Châu Hi không khóc nữa mà chỉ ngẫu nhiên nức nở.
Lý Vụ tiếp tục nói: “…… Nếu ta nói quá khó nghe thì ngươi cứ coi như ta đang đánh rắm, đừng so đo là được.”
“Mỗi ngày ngươi đều đánh rắm.” Thẩm Châu Hi mở miệng, giọng rầu rĩ.
“Nếu không phải ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy loạn thì ta làm sao phải gấp đến độ đánh rắm?”
Thẩm Châu Hi ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt chứa đầy lệ quang.
“Ngươi nói bậy.”
“…… Phải, phải, ta nói bậy.” Lý Vụ hỏi: “Ngươi có thể nín khóc chưa?”
“Ta mới không thèm khóc.” Thẩm Châu Hi lấy khăn lau nước mắt còn sót lại, mạnh miệng nói.
“Ngươi đã đồng ý sẽ không bao giờ bỏ đi nhưng đêm nay ngươi lại chạy.
Giờ ngươi nói sao?”
“……”
“Nói đi, chẳng lẽ bội ước không phải trả giá sao?”
“……”
Lý Vụ đẩy đẩy cái kẻ ánh mắt trống rỗng đang giả bộ nhìn lên trần nhà rồi mắng: “Đừng có giả ngu.” Hắn nói: “Hôm nay ngươi không cho ta một lời chắc chắn thì ta sẽ ngủ ở đây không đi đâu hết.”
Thẩm Châu Hi vừa nghe đã nóng nảy, ánh mắt lại nhìn hắn nói: “Quá tam ba bận, ta sẽ không như thế nữa! Ngươi muốn bảo đảm thế nào?”
“Đơn giản.” Lý Vụ nói: “Gả cho ta.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.