Trong phòng thực bừa bộn. Đồ đạc trên bàn rơi đầy đất, nhưng chăn lại được gấp gọn gàng. Trên giường không có người.
Phòng ở nông thôn cũng chỉ lớn có nhiêu đó, liếc mắt một cái đã thấy hết.
Ngôn Án cũng không ở trong phòng.
【Trong phòng không có ai, vậy Ngôn Án tiểu tỷ tỷ đi đâu?】
【Uầy, Ngôn Án này thật là không thích sạch sẽ. Trong phòng bừa bộn như vậy, tối hôm qua cô ấy phá nhà sao?】
【Không phải chứ, từ từ, sao tôi lại thấy dưới đất có... lông gà?】
【Tôi cũng thấy. Nói mới nhớ, mọi người có ai nhìn thấy con gà ở dưới lầu không?
【Không có, chuyện gì xảy ra thế, tối qua Ngôn Án mang gà vào phòng hả?】
Kỳ Duyên dừng một chút, liếc mắt một cái liền thấy chanh và mướp đắng trên mặt đất.
Hắn mở hẳn cửa ra, đi vào, đến trước quả chanh và quả mướp đắng, ngồi xổm xuống.
Trong lòng Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc sợ muốn chết, nỗ lực kiềm chế bản thân không được động đậy. Nhưng mà càng kiềm chế thì càng không nhịn được muốn động. Kỳ quái là, ở trước mặt chú này, các bé muốn động cũng không động được, cứ như bị áp chế tuyệt đối vậy.
Nói ra thì hai đứa bé cũng rất uất ức. Mẹ đi tiễn gà trống xong thì vẫn chưa về ngay, có lẽ là đi đâu chơi rồi, quên mất hai bé.
Suốt ba năm nay, loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Hai đứa đã sớm quen.
Vì thế, hai bé ngủ một giấc dậy, mười phút trước đã gấp chăn, sửa sang lại giường đệm, định xuống đất dọn dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-ly-hon-anh-de/909480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.