"Không đi bệnh viện, không đi......" Lâm Nguyên cuộn thân thể ở trong lòng ngực hắn, cả người giống con búp bê sứ tinh xảo, mồ hôi dính ướt vạt áo lại như cũ cố chấp mà túm chặt cổ tay áo Viêm Đình, một lần lại một lần mà kháng nghị.
Viêm Đình bị kéo đến không có biện pháp đã bước ra khỏi cửa khách sạn lại quay lại trở về, đem cậu đặt ở sô pha bằng da trong phòng nghỉ , bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng cậu, giọng nói khàn khàn lại ôn nhu,"Bảo bối ngoan, không khó chịu nữa."
Khi bác sĩ đến, Lâm Nguyên đang nép mình vào lòng ngực của Viêm Đình , đôi mi nhợt nhạt gần như trong suốt khẽ nhắm lại như thể đã ngủ say.
Hơi thở xa lạ đến gần Lâm Nguyên rùng mình một cái, mở mắt ra nhìn thấy người mặc áo blouse trắng, tinh thần vừa mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại.
Túm chặt lấy vạt áo Viêm Đình ,ánh mắt trốn tránh.
Viêm Đình đột nhiên cảm thấy cậu có chút trẻ con, đưa mắt ra hiệu với Ngụy Minh.
Ngụy Minh sửng sốt một lát mới phản ứng lại, cởϊ áσ blouse trắng trên người, giao cho người bên cạnh mang ra khỏi phòng .
Viêm Đình cho rằng đứa nhỏ sợ bác sĩ nhưng ngay cả như vậy, thân thể căng thẳng của Lâm Nguyên vẫn không thể thả lỏng, những ngón tay đang kéo gấu quần áo của cậu cũng từ từ nới lỏng.
"Chú đi ra ngoài đi."
Giọng của Lâm Nguyên rất nhỏ, giống như một chú mèo con.
Lúc Viêm Đình nghe vậy, ngây người một chút mới nói: "Nguyên Nguyên, em bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-duoc-nguoi-giau-co-va-quyen-luc-cung-chieu/958855/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.