Viêm Đình mới nghe điện thoại có năm phút thì Lâm Nguyên đã biến mất.
Theo dõi cho thấy cậu một mình bước ra khỏi cửa bệnh viện, vẻ mặt vẫn có chút lo lắng.
Điện thoại không ai bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời, căn bản tìm không thấy người.
Viêm Đình cảm thấy tật xấu của đứa nhỏ này là không chào hỏi ai liền chạy loạn .
Vốn dĩ là hắn sẽ tức giận, nhưng người mà hắn phái đi gửi đến tin Lâm Nguyên không có trở về phòng thuê, tức giận trong lòng Viêm Đình nháy mắt liền tan ngược lại càng lo lắng trong lòng.
Giữa trưa, bầu trời đột nhiên bị mây đen bao phủ, gió lớn dữ dội.
Lâm Nguyên đích xác không có về nhà, cậu đi đến một phòng khám nhỏ tìm kiếm được trên mạng.
Phòng khám nằm ở nơi ngõ nhỏ hẻo lánh, ngày thường cả ngày đều sẽ không có một người bệnh, nghe nói tính bảo mật rất cao.
Những tòa nhà xung quanh thấp thoáng, những chiếc xe ba bánh thi thoảng qua lại và những bà cụ đứng bên đường trò chuyện, mang đầy không khí nhàn nhã của thành phố.
Lâm Nguyên đi ngang qua một thùng rác, lấy trong túi ra một que thử thai hiện hai vạch rồi ném vào, trước khi rẽ vào con hẻm gần đó.
Cậu bước vào phòng khám và thấy một y tá đang ngủ trên bàn.
Còn chưa kịp bước tới hỏi, cô y tá đã chỉ tay vào trong không thèm nhìn lên, "Bác sĩ ở bên trong, trực tiếp vào."
Các bước đơn giản như vậy thậm chí không yêu cầu đăng ký.
Lâm Nguyên thắc mắc liệu phòng khám này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-duoc-nguoi-giau-co-va-quyen-luc-cung-chieu/958854/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.