Trên đường về nhà, Viêm Đình vẫn im lặng.
Hắn bình thường ít nói, người bình thường cũng phân biệt không ra, nhưng Lâm Nguyên sẽ không phải là người không nhận ra sự khác biệt.
Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Viêm Đình một hồi, thấy hắn vẫn duy trì một tư thế, mặc kệ cậu, vươn tay nắm lấy ống tay áo hắn kéo kéo"Anh có chuyện muốn nói với em phải không"
Ngay cả Viêm Đình cũng chưa bao giờ nhận ra rằng khi mình đang trong trạng thái lo lắng, đôi mắt sẽ luôn lạnh lùng và thờ ơ và áp lực quá lớn từ cơ thể sẽ vô tình bộc lộ ra ngoài, bao phủ cơ thể, khiến người khác sợ hãi và không dám đến gần.
Tài xế ngồi trước rõ ràng ý thức được điều này, lòng bàn tay cầm vô lăng từ lâu đã sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu không nhờ mức lương cao, thì sẽ không có nhiều người dám nhận việc bên cạnh Viêm Đình .
Tài xế đã làm được vài năm cũng chưa thích nghi được với áp lực thấp khi sếp lạnh lùng.
Giọng nói của Lâm Nguyên rất nhỏ đến mức gần như chỉ có hai người ngồi ở ghế sau mới có thể nghe thấy, nhanh chóng chìm vào trong tiếng động cơ.
"Nguyên Nguyên, đừng suy nghĩ nhiều." Viêm Đình nắm tay Lâm Nguyên, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay gần đây đã mềm mại hơn một chút, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng áp lực không khí thấp quanh cơ thể một chút không có giảm bớt.
Không biết tại sao tâm tình hắn lại không tốt, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-duoc-nguoi-giau-co-va-quyen-luc-cung-chieu/1983084/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.