Lâm Nguyên cúi người về phía trước, để xem ngón tay của Viêm Đình đang chỉ cái gì.
Màu đỏ nhanh chóng nhảy dựng lên hai má, đỏ đến tận mang tai vừa xấu hổ vừa bực mình, vừa run vừa nói: "Làm sao anh có thể để thứ này ở đây được? Bị người khác thấy làm sao bây giờ."
Ban ngày, biệt thự này có rất nhiều người, người dọn dẹp sẽ dọn dẹp từ trong ra ngoài không còn bụi bặm ở các ngõ ngách.
Lâm Nguyên không ngờ rằng thật ra trong ngăn kéo của bàn trà ở phòng khách có một tuýt bôi trơn, hơn nữa đã dùng qua!
Cứ để trong ngăn kéo như vậy, người dọn dẹp hàng ngày đều có thể thấy ?
Cậu không dám nghĩ xa hơn, vì sợ mình không khống chế được sức mạnh từ xưa tới giờ mà đánh chết tên họ Viêm ở đây.
Lâm Nguyên hít sâu hai hơi, lồng ngực gầy gò phập phồng trong lòng thầm niệm phải sống thiện tâm phải rộng lượng, không thể cùng lão nam nhân không biết xấu hổ này chấp nhặt.
Viêm Đình không ngờ đứa nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy, đó chỉ là một tuýp chất bôi trơn, lại không phải đã mở ra dùng nhiều, vừa mới chuẩn bị giải thích, bị hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
"Về sau thứ này chỉ có thể để trong phòng ngủ!" Lâm Nguyên tức giận, vội vàng chạy tới lôi thuốc bôi trơn ném vào thùng rác.
Nằm chình ình phơi thây ra vậy không được lịch sự cho lắm, cậu xé một ít khăn giấy để đắp lên, sau đó thỏa mãn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-duoc-nguoi-giau-co-va-quyen-luc-cung-chieu/1983080/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.