Dương Hao Dung ôm lấy Dương Phú Quý, “Con ngoan, cái này mẹ thật sự không biết.”
Lại quay đầu nói với Quý Thiên Nhu:
“Quả thực ban đầu ta có ra ngoài cùng bọn chúng, nhưng sau đó bọn chúng tách ta ra, ta cũng không biết hai huynh muộn chúng đi đâu.”
“Nếu như ngươi muốn đi tìm bọn chúng, thì mau chóng chạy đi tìm chúng đi.”
Không khí xung quanh Quý Thiên Nhu trở nên âm u, “Không biết?”
“Ha, vậy ngươi đợi xem con trai chết trước mặt mình đi.”
Dứt lời, Quý Thiên Nhu đi ra ngoài.
Dương Hao Dung đuổi theo, muốn tóm Quý Thiên Nhu, không ngờ bị Quý Thiên Nhu né được.
Nàng ta quỳ rạp trên đất, không màng hình tượng mà truy hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì? Con đàn bà điên, ngươi nhất định đã làm gì đó với con của ta!”
“Không sai, trong đồ mà nó ăn ta có bỏ vài thứ vào.”
Dương Hao Dung đau lòng, “Đồ nữ nhân độc ác nhà ngươi, ta, ta liều mạng với ngươi!”
Nhưng nàng ta như một chú hề, ngay cả góc áo của Quý Thiên Nhu cũng không cầm được.
“Nếu như ngươi muốn Dương Phú Quý toàn mạng, thì thành thật nói.” Quý Thiên Nhu không kiên nhẫn mà túm chặt cánh tay của Dương Hao Dung, nhẹ nhàng tháo khớp tay nàng ta.
Dương Hao Dung kêu một tiếng thảm thiết, nghiến răng nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi sẽ tha cho con trai của ta?”
“Nói!”
Dương Hao Dung gục đầu xuống, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Bọn chúng bị ta mang phó thác cho một phú hộ nhà giàu, chắc chắn sẽ sống tốt hơn là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-dan-con-chay-nan-toi-mang-ca-thon-lam-giau/3858527/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.