“Nhưng vừa nãy nàng ta đánh Phú Quý ca ca của con đó!” Dương Hao Dung cao giọng, mang theo vài phần sắc nhọn.
Quý Thâm mím môi, nghiêm túc bác bỏ: “Đó là đồ của chúng con, chưa được chúng con cho phép, sao Phú Quý ca lại có thể tùy tiện động vào?”
Sắc mặt Dương Hao Dung trắng bệch.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã trở lại bình thường, nói về thứ khác: “Các con ngoan, theo Dương bá mẫu đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Nơi có thể lấy lương thực, có thể phát thịt.” Dương Hao Dung dụ dỗ.
Vốn dĩ chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Quý Thiên Nhu quá mệt mỏi,không chú ý ngủ mất.
Đợi đến khi nàng tỉnh dậy, bên cạnh không hề có hơi của hai đứa trẻ.
Nàng ra bên ngoài lều, nhìn xung quanh bốn phía, nhưng cũng không hề thấy hai huynh muội đâu.
Dương Hao Dung cũng không ở đây.
Nhưng ngược lại Dương Phú Quý và đứa con gái thứ hai của Dương Hao Dung cũng ở đây. Lúc này Dương Phú Quý đang cưỡi trên người muội muội nó, bàn tay mập mạp dùng sức đánh vào người muội muội: “Con ngựa chạy mau! Chạy mau!”
Quý Thiên Nhu giơ tay xách Dương Phú Quý lên.
“Quý Thâm với Quý Nhụy đi đâu rồi?”
“Lêu lêu lêu, ta không nói cho ngươi biết!”
Dương Phú Quý làm mặt quỷ với Quý Thiên Nhu.
-
Khi Dương Hao Dung trở về mang theo một cái bao phình to, thấy Dương Phú Quý đang ở cùng Quý Thiên Nhu, nàng ta phát điên xông lên, ôm lấy Dương Phú Quý.
“Ngươi làm gì vậy? Đừng có làm hại con trai của ta!”
Quý Thiên Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-dan-con-chay-nan-toi-mang-ca-thon-lam-giau/3858526/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.